Trên đừng về Đông Phi còn tò mò hỏi tôi xem người đàn ông đó là ai, để sau này cô ấy tiếp xúc với Giả Tường Vũ ít nhất có thể, tôi liền nói với cô ấy mối quan hệ đồng hương kiêm bạn học của anh ta và tôi.
Đúng lúc này, Đông Phi mới biết rằng mình suýt nữa đã gây ra họa lớn, cô ấy và tôi đều biết rõ một khi mà người ở quê biết trước kia chúng tôi đã trải qua chuyện gì vậy thì có khả năng rất lớn người nhà của chúng tôi cũng sẽ biết tin, đó là kết quả mà tôi và Đông Phi đều không muốn nhìn thấy.
Đông Phi xin lỗi nói: “Viện Viện, là mình sai, mình không nên nói năng linh tinh khi không biết thân phận của anh ta.”
Tôi thở dài nói, “Cậu ấy, đúng là một cô gái mơ hồ, bây giờ biết rồi thì sau này bớt dây dưa với anh ta là được.”
“Nhưng anh ta cũng là một gã điển trai nha, tớ thấy hình như anh ta đang có ý với cậu đấy, cậu từ chối anh ta như thế không sợ anh ta đau lòng sao?”
“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế, câu tưởng tớ là tiền hay sao mà ai cũng thích, không nói đến thân phận của anh ta, cho dù là anh ta không phải là đồng hương thì tớ cũng không có khả năng có quan hệ gì với tớ cả!”
“Thế thì tiếc thật đấy!” Đông Phi tỏ ra thất vọng, sau đó cô nàng nói với giọng mê trai: “Đấy là cậu thôi, Viện Viện, nếu nhu cũng có người theo đuổi tớ như vậy, không biết tớ sẽ vui đến mức nào nữa!”
Tôi cười nói, “Cậu cũng thiếu tự tin quá đấy, nói về dáng người thì dáng người cậu cũng có, mặt cậu cũng là mặt trái xoan, muốn tìm một người đàn ông thích hợp đâu có khó đến vậy!”
Nhưng cô ấy nghe tôi nói vậy lại bắt đầu rầu rĩ: “Chỉ có mỗi cái mặt thôi thì làm gì có tác dụng gì, tìm được người đàn ông thích thì cũng có tác dụng gì đâu, không có tiền thì chẳng phải vẫn cứ phải chịu khổ với nhay à, tớ còn lâu mới sống khổ cực như thế!”
Coi như tôi đã hoàn toàn thua cô ấy rồi, cái con bé này đến bây giờ vẫn chưa rút ra được bài học, còn muốn tìm một tên nhà giàu đời thứ hai hay đời thứ nhất nào đấy, cô ấy cũng không nghĩ xem những tên đó có bao giờ để người ta bớt phiền lòng không, tên nào cũng cứng đầu cứng cổ.
Không có tâm trạng đâu để tranh cãi với cô ấy, tôi vệ sinh cá nhân xong liền nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau điều khiến tôi không ngờ tới đó là, có một vị khách không ngờ nhất đến tiệm của chúng tôi – kẻ mà tôi không muốn gặp nhất.
Lúc đó tôi đang quét dọn sảnh chính, bởi vì lúc đó trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ làm thế nào để thực hiện kế hoạch ba người nên không chú ý đến dưới chân.
Bất cẩn một cái tôi để cái giẻ lau ướt nhẹp quẹt phải bàn chân của ai đó.
Bốp!
Một cái tát tai giòn giã giáng lên mặt tôi, tôi bị tát cho ngây ra, chẳng qua tôi chỉ không cẩn thận nên quẹt phải giày của anh ta mà thôi, anh ta có cần đánh tôi như thế sao, tôi cũng là người, tôi cũng biết bực tức chứ, bị người ta tát một cái như thế đương nhiên là không thể cam tâm, tôi mắng luôn: “M* nhà anh, anh dựa vào cái gì mà đánh người khác, chẳng qua tôi chỉ làm bẩn giày của anh mà thôi…”
Mới nói được một nửa, tôi ngẩng lên nhìn, lập tức ngẩn ra, người bị tôi làm bẩn giày thế mà lại là Lưu Tê, bạn trai cũ trên danh nghĩa của tôi.
Lưu Tê thấy tôi ngẩn ra đấy, liền bước đến túm chặt cằm tôi, nói với vẻ xấu xa, “Chẳng qua chỉ làm bẩn mà thôi, cô có biết đôi giày này của tôi đủ để cô làm mấy năm không, thứ không có mắt, bây giờ tôi ra lệnh cho cô liếm sạch giày cho tôi!”
Nghe được câu nói vừa tuyệt tình vừa vô nghĩa đó, rồi lại nhìn đôi mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, tôi bất tri bất giác khóc lên.
“Lưu Tề à Lưu Tề, anh có biết em đã bao lần mơ thấy anh ở bên em trong mơ, lúc anh không ở bên cạnh em, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không, thế mà giờ anh lại đối xử với em như vậy, chẳng lẽ đây chính là sự trừng phạt của ông trời cho đứa nhơ nhớp như em sao!”
Tôi ngây ra bất động, Lưu Tê túm lấy tóc tôi, dúi đầu tôi xuống chân anh ta, ấn xuống, vừa ấn vừa nói, “Còn khóc à, ông đây ghét nhất là lúc đàn bà khóc lóc, cô giả vờ đáng thương với tôi đúng không, tôi cho cô giả vờ giả vịt, liếm, hôm nay nếu như không làm tôi hài lòng thì cô đừng hòng đi được!”
Anh ta to giọng quát nạt khiến không ít người chú ý, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta rồi, lại không một ai dám chạy đến can ngăn, ngay đến bạn bè đứng bên cạnh anh ta cũng đang đứng bàng quan xem kịch, không nói một câu.
Tôi vừa tức vừa khổ sở, khổ là vì tôi đã quyết tâm quên anh ta rồi, nhưng tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi, còn dùng cách này để bắt nạt tôi.
Tức là vì chúng tôi đã từng tốt đẹp như thế, tuy rằng anh chưa bao giờ hứa hẹn với tôi điều gì, nhưng tôi cũng biết lúc đó anh thật sự rất tốt với tôi. Còn anh của bây giờ thế mà lại biến thành dáng vẻ ma quỷ thế này.
Tôi liều mạng giãy dụa, dùng hết sức lực phản kháng lại anh ta, khiến cho nước trong thùng lau nhà văng ra khắn nơi, vết bẩn càng lúc càng loang rộng.
“Lưu Tê, tên khốn khiếp nhà anh, anh buông tôi ra, anh có biết tôi là ai không, dù anh có quên tôi rồi thì anh nhẫn tâm đối xử như vậy với tôi sao!”
Tôi ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, mong chờ anh ta nhớ lại chút gì đó về chuyện cũ của hai chúng tôi, để tôi khỏi phải chịu nhục nhã, phải đau lòng như thế nữa.
Anh ta nhìn tôi với vẻ quái lại, sau đó hình như chợt nhớ ra điều gì đó, tim tôi đập điên cuồng, chẳng lẽ anh ấy thật sự đã nhớ ra điều gì đó sao, nhưng sự vui mừng của tôi chưa kéo dài được bao lâu thì một cú đả kích lớn đã thốt ra từ miệng anh.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi! Chẳng phải là đứa con gái từng bị tôi chơi à, lúc đó cô cũng khóc lóc rấm rứt để tôi thả cô đi đúng không! Thảo nào tôi lại thấy quen thế, hóa ra cô không chỉ là một đứa nhơ nhóp bẩn thỉu còn là một đứa làm gái hạ tiện, dạng con gái như cô, gặp phải cô tôi cũng cảm thấy ghê tở, cô cút ngay đi cho tôi, cút xa vào…”
Nghe những câu mạt sát của anh ta, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, chút hy vọng xa vời cuối cùng đối với anh cùng hoàn toàn tan biến, sự không cam tâm và cảm giác nhục nhã bùng lên khiến tôi hừng hực phẫn nỗ, lúc anh ta đá tôi, tôi dùng hết sức túm chặt lấy chân anh ta, cắn một cái thật mạnh.”
“Ôi, con đĩ thối tha này, thế mà mày dám cắn tao à, xem tao có đánh chết mày không!”
Nói rồi anh ta lại túm lấy tóc tôi, giật mạnh, tôi đau đến mức đầu như muốn nứt ra đến nơi, hai tay tôi khua lung tung vùng vẫy, muốn đấy anh ta ra.
“Đi chết đi, Lưu Tê, cái tên khốn nạn nhà anh!”
Bốp!
Lại một tiếng nữa vang lên nhưng lần này không phải là tôi bị đánh mà là tay tôi trong lúc vô ý đã đập mạnh vào đầu anh ta.
Tôi có thể nói một cách vô cùng trách nhiệm rằng, lực tay của tôi lúc đó tuyệt đối không mạnh, thế nhưng Lưu Tê lại bị đánh ngất.
Thấy anh ta ngã bịch một cái trên mặt đất, tim tôi nhảy lên tận cổ họng, tôi không quan tâm đến những cái khác mà nhào đến, kiểm tra vết thương của anh ta, nhưng bạn bè của anh ta đã hất mạnh tôi ra.
Tôi quỳ sụp trên mặt đất, trong lòng lại càng đau khổ hơn, “Lưu Tê, không phải em cố ý làm anh bị thương đâu, xin anh đừng bị làm sao!”
“Đầu của anh ấy vốn dĩ bị thương, bây giờ lại thêm một vết thương nặng như thế, tình huống vô cùng nguy cấp, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”