Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 191

Phương Kỷ nhìn thấy dáng vẻ dường như không được vui của tôi, liền vội vàng cười trừ: “Viện Viện, anh không phải là có ý đó, anh là muốn em hạn chế ra ngoài ít nhất có thể, tốt nhất là đừng ra ngoài vào buổi tối, đặc biệt là mấy nơi phức tạp! Nếu anh có chỗ nào chưa phải thì anh xin lỗi, xin em đừng để bụng!”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn trong đầu tôi vụt qua hàng ngàn suy nghĩ, nhưng không có suy nghĩ nào là chắc chắn cả, tôi không thể nói cho Phương Kỷ biết ai là người có khả năng, cũng không thể nói không biết gì, cân nhắc đi cân nhắc lại tôi vẫn là quyết định thăm dò cách nghĩ của Phương Kỷ trước rồi mới tính tiếp, liền hỏi lại anh: “Anh như vậy là có ý gì, anh đang nghi ngờ gì sao?”

Phương Kỷ lắc đầu: “Anh không hề có ý đó, chỉ là anh biết bên cạnh em có không ít đàn ông mà họ đều là những người có quyền có thế, cũng khó có thể chắc chắn rằng một số người vì muốn bảo vệ em mà làm ra chuyện mất nhân cách như vậy, em nói xem đúng không!”

Tôi không hề bác bỏ, chỉ gật đầu khẽ cười có ý muốn anh tiếp tục nói.

Phương Kỷ tiếp tục nói: “Khi anh điều tra người dân ở đây có người nhắc đến lúc đó em có đe doạ hai tên say rượu kia, nói rằng sẽ khiến họ không sống nổi qua 3 ngày, câu nói này sẽ gây bất lợi cho em rất nhiều, nếu người thẩm vấn em không phải là anh thì chỉ cần dựa vào câu nói này của em cũng đủ khiến em bị giải về đồn cảnh sát tra hỏi rồi!”

Tôi nghe xong lời anh nói sắc mặt liền trắng bệch, mặc dù tôi biết rõ chuyện này không liên quan gì đến tôi, nhưng nghĩ đến chuyện phải đến cục cảnh sát điều tra, trong lòng tôi sợ hãi không thôi, tôi không sợ người xấu chỉ sợ lưu manh, dù sao tôi cũng đã không phải là dạng đoan trang gì, tôi không sợ bản thân thêm vết nhơ nào nữa, nhưng cục cảnh sát là nơi tôi không muốn đi nhất bởi đến đó khó tránh khỏi lưu lại ghi chép, nếu bọn họ thật sự nghi ngờ gì tôi khó tránh khỏi việc sẽ bị họ mở rộng điều tra tỉ mỉ về tôi.

Nếu như khoảng thời gian trước, tôi có thể sẽ không sợ nhưng từ sau khi lấy được thẻ Vip với số tiền khổng lồ từ Hứa Phi và biết Hứa Phi muốn làm ăn lớn thì tôi rất sợ cảnh sát sẽ điều tra tôi, mặc dù bản thân tôi không có gì đáng giá cả nhưng tiền lay chuyển lòng người, sẽ khó tránh khỏi có một số người vì tiền mà sắp đặt chuyện gì đó hãm hại tôi hoặc lợi dùng tôi làm công cụ để đả kích người khác.

Mặc dù những chuyện này chỉ là phỏng đoán trong lúc buồn chán của tôi nhưng chuyện này cũng có thể thật sự xảy ra, trời sinh đã có tính cẩn thận, tôi thà rằng tin sai cũng không dám mạo hiểm.

Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay của Phương Kỷ: “Phương Kỷ em có thể bảo đảm với anh, chuyện này thật sự không liên quan gì đến em, xin đừng bắt em về đồn cảnh sát !” , tôi thật sự sợ hãi, dùng sức rất mạnh nắm chặt tay anh ta..

Phương Kỷ đau đến mức nhếch miệng, anh liên tục vỗ vỗ tay tôi an ủi, “Viện Viện, em yên tâm, anh đã nắm chắc chuyện này rồi, không có ý định để em xuất đầu lộ diện, anh chỉ là muốn tìm hiểu chút tình hình từ em thôi, không hề nghiêm trọng như em nghĩ !”

Tôi sốt ruột sắp khóc rồi lắc đầu nói với anh: “Phương Kỷ, anh không hiểu được, em thật sự không thể đến đồn cảnh sát, anh nhất định phải giúp em!”

Phương Kỷ liên tục gật đầu, thấy tâm trạng tôi ổn định một chút mới hỏi: “Để nhanh chóng giải quyết vụ án này, em nhất định phải nói anh nghe những gì em biết, để anh hiểu hơn các manh mối, càng chi tiết càng tốt!”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lần nữa kể anh nghe tất cả những gì đã trải qua, đến cả việc hắn đã nhét vào người tôi bao nhiêu tiền tôi đều kể cho anh rất chi tiết.

Anh ta nghe xong im lặng một lúc, sau đó nói với tôi: “Số tiền đó em còn không, nếu còn thì đưa cho anh, anh phải dùng số tiền này để làm manh mối đi tìm tung tích số tiền còn lại, anh đoán rằng hai tên đó bị giết có khả năng liên quan đến số tiền đó, tiền để ở chỗ em cũng không phải là chuyện tốt gì, cứ cho là bọn anh không đến tìm em, cũng khó tránh khỏi việc đồng bọn của hai tên đó sẽ không đến tìm bọn em!”

Tôi không ngừng gật đầu, vội vàng đưa toàn bộ số tiền trên người cho Phương Kỷ, nhưng trong đó đã tiêu đi một ít, tôi thật sự không còn cách nào khác, đành nói với Phương Kỷ: “Em đã tiêu một ít rồi, bây giờ em sẽ đi rút tiền bù lại cho anh!"

Phương Kỷ kéo tôi lại cười rồi nói: “Không cần đâu, anh cần số tiền này chủ yếu là vì số seri trên đó, ít nhiều không quan trọng, nếu chỗ tiền này không phải liền số thì cũng vô dụng, có từng này là đủ rồi.!"

Tôi cũng đúng là lo lắng đến mơ hồ rồi, những chuyện thế này cũng không nghĩ ra, tự nhiên lại để Phương Kỷ xem thành trò cười, mặt đỏ không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK