Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 15: MỌI THỨ BẠI LỘ

Im lặng nửa ngày, mãi đến khi có một giọng nói đánh vỡ sự yên lặng.

“Còn tưởng là ai, đây không phải là Lý Viện sao, sao vậy, tôi không đủ tiền sao? Hay là nói Uông Dương có nhiều tiền hơn?”

Nghe thấy giọng nói cũng biết người đến là ai, nữ sinh mà Dương Hồng ôm không phải là Hàn Tinh Vũ, không biết là nữ sinh của lớp nào.

Dương Hồng độc ác nhìn tôi, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác xấu.

Tôi đứng lên muốn đi, Dương Hồng một tay ấn tôi xuống ghế, không để tôi đứng lên, còn mình thì ngồi xuống cạnh Uông Dương, nữ sinh kia cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Dương Hồng lắc lắc điện thoại trong tay nói: “Uông Dương, đừng trách anh không nhắc nhở cậu, cô ta không phải hạng tốt đẹp gì đâu.” Cô ta trong miệng Dương Hồng đương nhiên là chỉ tôi.

Tôi đột nhiên sợ biểu cảm biết được mọi thứ của Uông Dương, Dương Hồng dừng một lúc lại nói: “Cậu cũng biết tin đồn của cô ta rồi, để tớ nói cho cậu biết… Thực ra muốn ngủ với cô ta chỉ cần đưa tiền là được.”

“Cậu xem, mỗi lần tớ đưa cô ta chục triệu, cô ta cũng không thể cự tuyệt tớ được.” Nói xong Dương Hồng lấy ra mười triệu vứt trước mặt tôi, lắc lắc điện thoại.

Tôi biết cậu ta đang lấy đoạn video uy hiếp tôi, tôi nhẫn nhịn không dám nói, mặc cho Dương Hồng sờ soạng.

Uông Dương không dám tin, tay tôi run rẩy cầm mười triệu trên bàn, nặn ra nụ cười: “Uông Dương, thực ra em cũng muốn nói với anh chuyện này, đừng thích em nữa, không đáng đâu.”

Uông Dương khác xa với dự liệu của tôi, đột nhiên đứng lên, một cước đá lên người Dương Hồng, dùng lực mạnh mẽ đánh Dương Hồng ngã vào mấy cái bàn.

Uông Dương ngồi lên người Dương Hồng, hai người túm vào đánh nhau.

Tôi mấy lần muốn kéo hai người bọn họ ra nhưng đều thất bại, mãi đến khi nam sinh trên đường cùng chủ tiệm trà sữa cùng mấy người xông vào mới tách được hai người họ.

Uông Dương không nhìn tôi, trên mặt anh ấy bị Dương Hồng đánh tím bầm một khoảng, không quay đầu lại rời đi, có lẽ đã rất thất vọng về tôi.

Dương Hồng nhổ nước miếng, trong nước bọt mang theo tia máu.

“Mẹ kiếp, đồ gái điếm chết tiệt, đứng xem kịch vui phải không, xem tối nay tao xử lý mày thế nào.” Dương Hồng kéo tóc tôi, kéo đến bên người cậu ta, một tay kéo chặt lấy tôi.

Tôi bị Dương Hồng kéo thẳng đến khách sạn.

Bốp một tiếng, Dương Hồng ném tôi ngã mạnh xuống giường.

“Đồ gái điếm chết tiệt, ông đây sẽ khiến mày sung sướng!” Dương Hồng thô bạo chơi đùa thân thể tôi, tôi không biết lúc nào, thân thể tôi đã biến thành công cụ để người khác chơi đùa, có lẽ ông trời rất công bằng.

Mỗi khi ông trời cho bạn một thứ gì đó, sẽ lấy đi của bạn một thứ khác, để bạn có thể có được sự cân bằng.

Ông trời cho tôi rất nhiều thứ, đồng thời cũng lấy đi rất nhiều thứ từ tôi, tôi mất đi sự tôn nghiêm, có được tiền cùng cuộc sống rất tốt.

“Đồ gái điếm chết tiệt, ông đây nói cho mà biết, đừng tưởng rằng có Lưu Tê làm chỗ dựa thì tao sợ mày, ông đây đối phó mày! Quả thực rất đơn giản.”

Không biết qua bao lâu, Dương Hồng cứ như vậy ngồi ở đầu giường, châm lửa hút thuốc, khinh bỉ liếc nhìn tôi nói.

“Về sau nếu thiếu tiền thì đến tìm anh, anh đây không tính mấy đồng tiền với cưng.”

Những lời này tựa như khá quen, trước đây Lưu Tê cũng đã nói với tôi như vậy, tôi biết bọn họ chẳng qua là chơi đùa mà thôi, rồi sẽ có một ngày bọn họ rời đi, chỉ sợ hiện tại đối với tôi cũng chỉ còn chút ít hứng thú mà thôi.

Khi bọn họ hết hứng thú rồi, cũng có nghĩa tôi trắng tay.

“Đồ gái điếm chết tiệt, ông đây nói cho cưng biết, tôi không giúp cô, chỉ là vui đùa một chút mà thôi.” Dương Hồng quay đầu sang một bên, đứng dậy, vứt tiền lên giường, mặc quần áo rời đi.

Nước mắt của tôi dường như không chịu nghe theo sự khống chế của tôi, không biết là vì lời nói của Dương Hồng trong lòng có chút cảm động, hay là vì bản thân đã trở thành bộ dáng như hiện tại, ai nấy đều có thể chơi đùa mà khóc.

Tôi chỉ là một người nghèo đói, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, mua những bộ quần áo xinh đẹp mà mình thích, đi tụ tập chơi đùa giống như các bạn học.

Nếu như ngay từ đầu biết sẽ xảy ra kết quả như vây, tôi nghĩ mình sẽ không làm vậy.

Mặc quần áo xong xuôi, đi ngang qua quầy khách sạn, trước quầy là một cô gái trẻ tuổi, cô gái đó nhìn tôi bước ra trả phòng, vẻ mặt có chút khinh thường, thái độ cũng không được tốt lắm.

Sự khinh thường của cô ta trong mắt tôi giống như một cái mụn vậy, khiến trong lòng tôi khó chịu, nếu tôi không thể thay đổi mọi thứ hiện tại, vậy thì tôi sẽ rơi xuống vực sâu không đáy này.

Cha tôi, từ nhỏ đến lớn đều đối với tôi không tồi, thứ chán ghét nhất chính là nghiện cờ bạc, từ khi tôi còn rất nhỏ, cha tôi đã luôn chơi bời lêu lổng, rất nhiều năm nay đều do một mình mẹ tôi chèo chống căn nhà này, nuôi chúng tôi trưởng thành.

Cha tôi trong mắt tôi rất nghiêm khắc, tôi đã từng rất tôn trọng cha mình, nếu như không phải sau này, mọi việc cha tôi làm khiến tôi thống khổ không thôi, tôi nghĩ cuộc sống của mình cũng xem như hạnh phúc.

Chuyện của tôi đã sớm truyền khắp trường, thỉnh thoảng đi trên đường sẽ có mấy bạn nữ chỉ chỉ trỏ trỏ vào tôi, có một số bạn nam sẽ trực tiếp trắng trợn đến đòi hẹn với tôi.

Điều này khiến tôi có một loại cảm giác giống như chuột qua đường, thế nhưng tôi cũng không sai, tôi như vậy chỉ vì cuộc sống này, tôi bắt đầu trang điểm, rất nhanh bản thân đã lột xác hoàn toàn, so với con vịt xấu xí trước kia, hiện tại hoàn toàn là thiên nga.

Đáng tiếc chỉ là bề ngoài của thiên nga, thân phận vẫn là vịt.

Tôi thường xuyên đến quán bar, tìm người giàu đòi cho tiền, lên giường cùng người khác đã sớm không còn ngại ngùng như lần đầu nữa, Lưu Tê thi thoảng sẽ đến tìm tôi, Dương Hồng cũng thường xuyên đến chiếu cố việc làm của tôi.

Mà Uông Dương dường như vĩnh viễn rời khỏi thế giới của tôi.

Tôi vẫn luôn hối hận, nếu như không phải vì tôi không có điểm dừng, vì tiền bán thân, tôi nghĩ hiện giờ có lẽ tôi đã có một cậu bạn trai ưu tú rồi.

Thế nhưng tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, Uông Dương sẽ lại đến tìm tôi.

Hôm nay, Uông Dương mất tích đã lâu hẹn gặp tôi.

“Viện Viện, mấy ngày nay anh đã nghĩ rồi, anh thích em, sẽ bao dung quá khứ của em, chúng ta ở bên nhau đi.”

Uông Dương mạnh mẽ ôm tôi vào lòng, mùi vị của người con trai, mùi vị của ánh mặt trời.

Trong lòng tôi lại có chút rung động, bản thân có thể theo đuổi những hy vọng xa vời hay không, ở ngay trước mắt giơ tay ra là có thể chạm được.

“Em…” Tôi giơ tay lên, muốn sờ lên gương mặt của Uông Dương, nhưng lại thôi, từ đầu đến cuối tôi vẫn không có dũng khí bò ra khỏi vũng bùn kia.

Tôi im lặng không lên tiếng, dẫn Uông Dương đến một khách sạn gần đó, mở cửa phòng.

“Lý Viện, em làm gì vậy! Anh…” Uông Dương không hề tức giận, ấn tôi lên tường, vẻ mặt mang theo tia giận dữ.

Tôi cũng không để ý đến sự giận dữ của Uông Dương, mà bắt đầu há miệng, môi chặn lên.

Tôi không có gì cả, duy chỉ có thân thể của mình, Uông Dương tốt với tôi như vậy,tôi không sao báo đáp anh ấy được, có lẽ chỉ có thế này, mới có thể khiến trong lòng tôi có chút yên ổn.

Quan trọng nhất chính là tuy Uông Dương không phải là người đàn ông đầu tiên đụng đến tôi, nhưng là người đầu tiên bước vào trái tim tôi, tôi hy vọng trở thành người phụ nữ đầu tiên của anh ấy.

“Lý Viện… Em…” Uông Dương bị sự to gan của tôi dọa sợ, muốn đẩy tôi ra.

Tôi thuần thục cởi thắt lưng của anh ấy, đưa tay vào trong.

“Lý Viện, anh không muốn em hối hận.” Uông Dương nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi có thể nhìn thấy dục vọng đang hừng hực trong mắt anh.

Uông Dương liều mạng áp chế dục vọng của mình, khiến trong lòng tôi có chút xúc động, Uông Dương chính là một người như vậy.

Bất cứ lúc nào cũng đều nghĩ cho người khác.

Tôi đã từng huyễn tưởng được vĩnh hằng bên Uông Dương, nhưng trên thực tế vận mệnh sẽ không thỏa mãn ước nguyện của tôi, con người có lúc muốn tin tưởng vào vận mệnh của mình, là thứ của mình bất kỳ ai cũng không được cướp đi, không phải thứ của mình có cưỡng cầu cũng không được.

Uông Dương cũng buông thả chính mình, liều mạng cướp đoạt trên người tôi.

Chỉ chốc lát, hai người chúng tôi đã đến giường bắt đầu dây dưa.

Ầm một tiếng.

Cửa phòng khách sạn bị đá văng ra, âm thanh lớn đến mức dọa tôi ngẩn người.

Sau đó tôi nhìn thấy Lưu Tê đen mặt xông vào, tôi tưởng anh ta sẽ đánh tôi, nhưng không ngờ anh ta một đấm đánh lên mặt Uông Dương, tôi sững người.

Ngăn anh ta ngừng tay lại, nhưng Lưu Tê không quan tâm đến tôi, áp Uông Dương dưới thân mà đánh.

Uông Dương cũng không ngồi yên, tuy rằng bình thường là học sinh xuất sắc, nhưng thể dục cũng không kém.

Uông Dương nhanh chóng đánh lại, hai người đánh nhau không phân cao thấp.

Tôi nhìn thấy môi Uông Dương bị đánh nứt ra, tôi có chút đau lòng, nhưng tôi cũng không dám ngăn Lưu Tê lại, trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Tê xông vào, tôi lập tức toàn thân sợ hãi.

Không phải tôi sợ Lưu Tê sẽ đánh tôi, hay Lưu Tê sẽ uy hiếp tôi, tôi sợ Lưu Tê sẽ làm Uông Dương bị thương, dù sao tất cả cũng đều là vì tôi.

Lưu Tê bóp cổ Uông Dương, tôi nhìn có chút sốt ruột, cẩm lấy ghế dựa ném vào đầu Lưu Tê.

Lưu Tê bị đánh trúng nên lảo đảo, Uông Dương lúc này mới đứng lên, chỉnh sửa quần áo.

Máu trên đầu Lưu Tê bắt đầu chảy xuống.

“Lý Viện, anh cho em một cơ hội, qua đây.” Trong lời nói của Lưu Tê không có phép tôi cự tuyệt, tôi liếc nhìn Uông Dương, rồi lại nhìn Lưu Tê.

Lưu Tê cũng không tức giận như trong tưởng tượng của tôi, trái lại giọng nói còn dịu dàng đến dọa người, từ trước đến giớ tôi chưa từng thấy Lưu Tê như vậy.

Lưu Tê và tôi chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi, biểu hiện gần đây của Lưu Tê lại trở nên rất khác thường, lẽ nào đây chính là sự ghen tuông của đàn ông sao?

Hay là nói, Lưu Tê thật lòng với tôi?

Máu trên trán Lưu Tê chảy xuống gò má, giọt máu rơi xuống đất tôi lo lắng dùng khăn mặt chặn lên trán Lưu Tê.

Trong nháy mắt chỉ muốn đưa Lưu Tê đi chữa trị, vứt bỏ Uông Dương sang một bên.

Trong bệnh viện, Lưu Tê nắm chặt lấy tay tôi, không cho tôi thoát ra.

“Quan hệ tình cảm của mấy người rất tốt.” Bác sĩ khâu vết thương đẩy gọng kính nói.

Tôi hơi cúi đầu không phản bác, tôi lại nhìn thấy trên mặt Lưu Tê lộ ra một tia vui vẻ, tôi chẳng qua chỉ là một người bán thân mà thôi, bên cạnh Lưu Tê còn rất nhiều người.

Tôi nghĩ nếu không phải là người đầu tiên cũng sẽ không phải là người cuối cùng.

Hiện giờ Lưu Tê sinh ra hứng thú với tôi, sau này khi mất hứng thú rồi.

Sẽ không còn cảm giác ỷ lại như bây giờ nữa.

Nghĩ tới đây, tôi đẩy tay Lưu Tê ra, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh ta, tôi không hy vọng mình có nửa phần tình cảm với Lưu Tê.

Bởi vì thứ tình cảm này thường sẽ không có kết quả.

Lưu Tê nhíu mày, cầm chặt tay tôi.

“Đừng rời bỏ anh, thứ em muốn anh đều có thể cho em.” Lưu Tê nghiêm túc nói, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tê nghiêm túc như vậy hứa hẹn với tôi, trước kia Lưu Tê nhìn thấy tôi đều là sự coi thường, nhưng hôm nay Lưu Tê lại giống như một đứa nhỏ giữ tôi lại vậy?

Nếu như Thẩm Lệ Lệ biết được thái độ hiện giờ của Lưu Tê đối với tôi, sợ rằng sẽ hối hận lúc đầu cùng Dương Hồng hãm hại tôi rồi.

Tôi đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật, tôi có thể lợi dụng Lưu Tê giúp tôi xử lý Dương Hồng hay không.

Dù sao cảm giác hứng thú của Lưu Tê đối với tôi mà nói, Dương Hồng âm tình bất định còn khiến tôi lo lắng hơn, dù sao trong tay cậu ta cũng đang bắt thóp tôi.

Nếu như Lưu Tê có thể giúp tôi, tôi không chỉ có thể lợi dụng Lưu Tê xử lý Dương Hồng, còn có thể trả thù Thẩm Lệ Lệ.

Ánh mắt tôi nhìn Lưu Tê có chút dịu lại, bởi vì hiện tại anh ta trong mắt tôi đã trở thành lực đẩy không thể thiếu trong kế hoạch trả thù của tôi.

“Được.” Tôi đồng ý lời thỉnh cầu của Lưu Tê, một phút kia tôi mới cảm giác được, linh hồn của mình đã hoàn toàn bán cho ác ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK