Sau khi tan làm, tôi cùng Đông Phi đi ăn, cả quãng đường cậu ấy chẳng nói lời nào, tôi biết khúc mắc trong lòng cậu ấy vẫn chưa được gỡ bỏ, liền từ từ khuyên nhủ cậu ấy. Tôi chẳng giấu gì, chỉ bảo cậu ấy rằng tôi không được nhiều thứ tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, cậu ấy nghe vậy tâm trạng ổn lên chút.
Tôi cũng say rồi, cái chuyện lấy nỗi đau của người khác để an ủi bản thân thật là chẳng giống ai.
Chúng tôi vừa tới phố ăn vặt, thì Vũ Dương không biết từ đâu chui ra, nói như thể thân thiết lắm: “Hai người đẹp, tôi có thể mời các cô một ly không.”
Tôi không khách khí đáp: “Sao anh lại tới rồi, tôi bảo anh đừng đi theo tôi cơ mà!”
Đông Phi bên cạnh ra sức kéo tay áo tôi, ra điều “sao cậu có thể nói chuyện với ông chủ như vậy”, cậu ấy nở một nụ cười dễ thương: “Chào ông chủ.”
Vũ Dương cũng mỉm cười gật đầu, đoạn quay sang tôi: “Nhìn bạn em kìa, đúng là một cô gái đáng yêu.”
Câu khen ngợi của cậu ấy làm mặt Đông Phi đỏ ửng lên, bộ dạng thẹn thùng đó khiến tôi chẳng có cảm giác gì.
Vì không muốn làm Đông Phi buồn, tôi đành để anh ta đi theo. Nếu anh ta đã muốn mời, tôi cũng chẳng khách khí nữa, ăn no nê thịt nướng, rồi hát karaoke, rồi đi bar, chơi tới bến.
Ở trong bar, người người không ngừng đến bắt chuyện với tôi, tất cả bị Vũ Dương chặn lại hết.
Đông Phi tìm đủ mọi chủ đề bắt chuyện với Vũ Dương, nhưng anh ta lại chỉ chăm chăm muốn làm tôi vui.
Cái mối quan hệ tay ba này thật khiến người ta cạn lời, thế nhưng hai người họ lại cứ đắm chìm như thế.
Không chịu được cảnh này nữa, tôi viện cơ vào nhà vệ sinh, muốn yên tĩnh một lúc thì nghe tiếng ư ư a a ở buồng bên cạnh. Tôi quá quen với cái tiếng này rồi, vừa nghe đã biết ngay.
Tưởng đâu bọn họ sắp xong rồi, ai ngờ đôi uyên ương này cũng sung quá đi, tiếng xô đẩy ầm ầm cứ đấm vào tai tôi, khiến tôi cũng bứt rứt thèm muốn. Dưới tiếng nhạc xập xình, tôi thò tay vào trong quần, tay kia cũng không nhàn rỗi, nắn bóp bộ ngực của mình, nhét vào trong, dù không thể nào bằng được người ta dùng miệng, nhưng cũng khá kích thích.
Làm được một lúc tôi đã ướt nhẹp, người ta vẫn bảo vụng trộm mới càng kích thích, quả không sai. Trong hoàn cảnh này, tại nơi này, chẳng cần bao lâu tôi đã có cảm giác rồi. Đôi bên cạnh hình như sắp xong rồi, tôi cũng dần dần đẩy nhanh tốc độ.
Khi bọn họ lên cao trào, tôi cũng không nhịn được mà rên khẽ một tiếng. Tôi rút tay ra, nhìn thứ chất nhầy óng ánh dính trên đó, bỗng dưng không cầm lòng được liếm một cái.
Liếm sạch sẽ, kéo quần lên, tôi bất giác cảm thấy thật thất bại. Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi, vậy mà dục vọng đã mạnh tới mức này rồi, về sau sẽ thế nào đây, có một người đàn ông cường tráng chiều chuộng mỗi ngày còn đỡ, lỡ chẳng ai thèm tôi thì sao? Bảy, tám năm sau, cơ thể phụ nữ ở thời kỳ sung mãn nhất, tôi làm sao mà kiềm chế được.
Tôi không muốn làm gái cả đời, nhưng ham muốn khó kìm chế, nếu không vì tiền mà chỉ vì dục vọng, liệu có khác làm gái là bao.
Tôi phát hiện tôi càng ngày càng phóng đãng. Trước kia cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này liền đỏ mặt, còn bây giờ thì không chút lạ lẫm nữa rồi. Từ lúc nào mà tôi biến thành như vậy? Tôi đã sa ngã đến thế này rồi sao?
Tôi tự hỏi, muốn tìm cho mình một cái cớ, nhưng chẳng tìm được, một cái cũng không có.
Tôi đờ đẫn ra khỏi nhà vệ sinh, chẳng chú ý gì đường đi phía trước, đụng trúng một người. Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là người quen. Bạn cấp 3 Giả Tường Vũ. Cậu ấy vốn cùng khóa với tôi, đến khi thi đại học đột nhiên mắc bệnh nặng nên để lỡ mất. Nghe nói năm ngoái đã thi đậu rồi, nhưng chẳng ngờ lại gặp lại ở đây.
Tôi vui mừng: “Giả Tường Vũ, sao lại à cậu?”
Cậu ấy có vẻ cũng rất ngạc nhiên, nói: “Tớ làm thêm ở đây, sao cậu lại tới đay?”
Lúc cậu ấy nói, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn tôi.
Lúc này tôi vừa tự xử xong, mặt đỏ ửng, quần áo có chút xộc xệch.
Tôi liền giải thích: “Tớ cùng bạn đến làm vài ly” Sau đó ngay lập tức đổi chủ đề: “Sao cậu lại ở thành phố T?”
Bị tôi ngắt lời, cậu ấy quả nhiên không nghĩ nhiều nữa. Hồi còn đi học, quan hệ giữa chúng tôi không tệ. Dù rằng không cùng lớp, nhưng chúng tôi đều là những học sinh top đầu, thường cùng nhau ôn bài. Cậu ấy tuy không cao, nhưng trông cũng nho nhã, lại đeo cặp kính trông hết sức thư sinh.
Nói chuyện vài câu, tôi mới biết cậu học cùng trường chúng tôi, nhưng dưới một khóa.
Tôi cũng không muốn đi quá sâu vào vấn đề nữa. Thân phận tôi còn đó, tôi không thể để bố mẹ biết tôi làm những gì, họ là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của tôi, vì vậy tôi liền nói với cậu ấy bạn tôi gọi rồi, vừa hay lúc đó cũng có người gọi cậu đi.
Trông bộ dạng cậu như thể chưa nói hết lời, vẫn còn điều muốn nói với tôi. Chúng tôi vội vã rời đi, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không, ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi có chút kỳ quái.
Về tới quầy bar, tôi không muốn gây sự chú ý cho Giả Tường Vũ nữa, liền đề nghị ra về. Vũ Dương đương nhiên nghe lời tôi răm rắp, nhưng Đông Phi nói thế nào cũng không muốn về, tôi không thể nào nói với cậu ấy những chuyện trong lòng được, đành bảo: “Cậu muốn thì uống một mình đi, tớ đi về.”
Vũ Dương theo tôi ra ngoài, Đông Phi cũng chẳng còn lý do ngồi đó nữa. Quãng đường về trông cậu ấy hết sức bất mãn, về đến ký túc xá cũng không thèm quan tâm đến tôi.
Tôi bực mình: “Cậu tự thấy rồi đấy, có một mình anh ta chủ động, tớ chẳng có hứng thú gì sất.”
Đông Phi thần bí nói: “Cậu lại có mục tiêu mới rồi phải không? Đừng có lừa tớ, tớ đều thấy hết.”
Tim tôi nhảy lên một cái: “Cậu nói bừa cái gì thế?”
“Thế cái cậu đeo kính đấy là ai? Tớ thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm.”
Tôi chẳng muốn giải thích gì với Đông Phi cả, liền liếc cậu ấy một cái rồi nói: “Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao tớ cũng không như cậu nghĩ thế thôi”. Nói rồi không để Đông Phi đáp lại lời nào, leo lên giường đi ngủ.
Đông Phi đứng ngây ra đó như con ngốc, mặc sức tưởng tượng về cậu ấy và Vũ Dương.
Ngày tiếp theo dường như bình thường như bao ngày khác, tôi thấy rất sảng khoái, chẳng nghĩ nhiều, những mơ hồ gút mắc trong lòng giảm đi không ít.
Buổi tối lúc sắp tan ca, tôi với Đông Phi đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên có một người đồng nghiệp đến gọi, nói có người tìm tôi ngoài cửa.
Tôi rất ngạc nhiên, muộn thế này rồi còn có ai chứ. Bước ra cửa mới phát hiện người đang tìm tôi đấy chính là Giả Tường Vũ.