Vẻ mặt tức nhận của cô ta càng làm tôi vui vẻ, cảm các vui sướng báo thù này này khiến tôi lần nữa đấu với Lương Tiểu Huệ. Tôi một tay nắm tóc của cô ta, một tay khắc thì cầm lấy cằm của cô ta, ép cô ta nhìn vào tôi.
Hành động này trước kia tôi chỉ gặp trong tiểu thuyết nhưng bây giờ lại trở thành nhân vật chính trong đoạn hành động này. Không thể không nói cái cảm giác này thực sự khiến người ta sảng khoái, đặc biệt là nhìn ánh mắt không phục của Lương Tiểu Huệ.
“Lý Viện, đồ tiện nhân!” Lương Tiểu Huệ quả là một kẻ ngu ngốc, đến tình huống này vẫn còn dám trêu chọc tôi. Tôi bỏ tay ra khỏi cằm của cô ta, tay khác vẫn nắm lấy tóc, da đầu là nơi mỏng manh nhất, tôi nắm tóc của cô ta như vậy nhất định sẽ rất đau.
Tôi cười nhếch miệng cười, sau đó dùng cái tay đang nhàn rỗi kia tát cô ta một cái thật mạnh. Vẫn là âm thanh tuyệt vời kia, nhìn trên mặt của Lương Tiểu Huệ hằn vết tay của tôi, chốc lát làm tôi khoái chí.
Hiện tại tạm thời không thể trả thù Dương Hồng, Hàn Tinh Vũ, Thẩm Lệ Lệ bọn họ, thế nhưng trả thù Lương Tiểu Huệ như vậy cũng tạm được rồi. Sau đó Lương Tiểu Huệ phản ứng lại, luôn mồm mắng chửi tôi là đồ tiện nhân, mỗi một câu chửi của cô ta, tôi lại đánh cô ta một bạt tai.
Không lâu sau, trên mặt của Lương Tiểu Minh đều là vết bạt tai, dần dần, cô ta cũng biết học cách ngoan ngoãn rồi. Không còn mắng chửi tôi nữa, tôi buông tay ra khỏi tóc của cô ta, nhìn xuống chiến lợi phẩm của mình, Lương Tiểu Huệ có chút đờ đẫn, xem ra, hôm nay, cô ta gặp phải một phen cả đời khó quên.
“Cậu nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút cho tớ.” Tôi nói với Lương Tiểu Huệ xong liền rời đi, để lại cô ta một mình. Lúc tôi đi, dường như nghe thấy tiếng Lương Tiểu Huệ khóc nhưng cái đó thì liên quan gì đến tôi chứ? Đây đều là họa từ miệng mà ra cả.
Đi giữa những hàng cây âm u, tôi chợt nhớ đến Uông Dương, nhìn xung quanh toàn là những phiến lá xanh xanh, tôi xoay người nhanh chóng rời khỏi những hàng cây này.
Cố gắng tránh né tất cả những cơ hội có thể gặp Uông Dương. Có điều, Uông Dương anh ấy đã có bạn gái rồi, nhưng không biết bạn gái anh ấy là ai.
Tôi cứ thẫn thờ đi về phía trước, không biết rằng mình đã đi đến gần phòng y tế, nhớ ra sức khỏe của bản thân dạo này không được tốt cho lắm vì vậy tôi cũng định nhân cơ hội này vào đó mua ít thuốc.
“A... A...” Khi tôi đi đến gần thì nghe thấy âm thanh không hợp thời truyền đến. Rất rõ ràng chính là có ngườ đang làm tình bên trong, tôi vốn dĩ định rời khỏi đó nhưng lại không rời khỏi nữa.
Chậm rãi đến gần, từ khe cửa tôi nhìn thấy được một cảnh sống động. Bên trong họ đang làm tình hăng say, vì vậy hai người họ không chú ý đến bên ngoài có sự chú ý của tôi.
Nhìn một hồi, tôi cảm thấy chẳng có gì hứng thú liền lặng lẽ rời khỏi. Nhưng khi tôi đang rời khỏi, người đàn ông đứng ở phía sau người phụ nữ kia đang nhìn về phía tôi.
Bộ dáng này nhìn rất quen mắt, Không phải là Nghiêm giáo sư sao? Thật không ngờ ông ta lại có thể cùng với cô giáo phòng y tế làm ra những chuyện như vậy. Không sợ có người phát hiện hay sao?
Tôi bỗng nhiên nghĩ ra một cách, lặng lẽ đi tới phòng y tế cách đó không xa, sau đó dùng giọng nói không to cũng không nhỏ giả vờ gọi điện thoại: “Alo? Cậu ở đâu, bây giờ tớ phải đi ra phòng y tế mua thuốc, cậu ở trước chỗ nào đó đợi mình nhé.”
Khi tôi đi đến gần sát phòng y tế, tiếng làm tình lúc nãy cũng đã không còn nghe thấy nữa, nhìn qua khe cửa, hai người họ đang vội vàng mặc quần áo.
Tôi gõ cửa, phát hiện không có người mở cửa, tôi lại tự nói: “Phòng y tế sao không có ai vậy? Lần sau lại đến vậy.” Giả vờ nói xong câu đó, tôi liền rời khỏi phòng y tế.
Trên đường đi, tôi cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, tên háo sắc Nghiêm Chính Lập này không ngờ tôi vừa mới chỉnh đốn lại ông ta, nghĩ tới bộ dạng vội vã, hốt hoảng mặc quần áo của bọn họ mà tôi không nhịn được cười phát ra tiếng.
Nghiêm Chỉnh Lập, ông cũng có ngày hôm nay! Thật không biết ông có bị liệt dương hay không?
Từ sau khi bị tôi bắt nạt, Lương Tiểu Huệ không dám đến trường một thời gian. Mà những học sinh nữ nhiều chuyện kia cũng không dám nói xấu sau lưng tôi nữa, có thể là từ chỗ Lương Tiểu Huệ biết được tình hình. Cho nên, lỗ tai của tôi gần đây khá thanh tịnh.
Ngày hôm đó, tôi ngồi chơi điện thoại trong giờ học, tiết học này vốn dĩ lên lớp cũng được mà không lên lớp cũng chẳng sao, tôi đi học chỉ để điểm danh, không muốn điểm của mình bị trừ mà thôi. Lúc đặt điện thoại xuống, tôi vô tình liếc về phía sau phát hiện ra Dương Hồng đánh nhau với Lưu Tê lại không ở chỗ ngồi của mình.
Về Lưu Tê ngồi bên cạnh tôi, ngoài tiết học của Nghiêm giáo sư ra, những môn học khác anh ta đều thường xuyên không lên lớp. Không trốn học thì cũng là nằm bò ra bàn để ngủ, đây chính là phong cách của anh ta, anh ta là hội trưởng hội sinh viên, như vậy cũng rất bình thường.
Nhìn vào điện thoại, tôi thấy chẳng có gì thú vị cả, lại bắt chước tư thế nằm bò trên bàn để ngủ như Lưu Tê trước kia. Phát hiện nằm như vậy cũng thật thoải mái, tôi từ từ nhắm mắt lại, vì nguyên nhân tối qua, vì vậy tôi có chút buồn ngủ.
Nhưng lúc tôi nhắm mắt, tôi lại nghe thấy tiếng của những học sinh nữ nhiều chuyện trong lớp kia. Lần đầu tiên, nhân vật chính không phải là tôi, mà là Hàn Tinh Vũ và Dương Hồng.
“Lần trước, sau khi Dương Hồng và Lưu Tê đánh nhau, Hàn Tinh Vũ và Dương Hồng chia tay rồi sao?” Có một học sinh nữ dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi một người khác. Cậu ta khẳng định nghe nói tin đồn này nhưng sau dó lại không chắc.
Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ sao có thể chia tay được chứ, người con gái như Hàn Tinh Vũ sao có thể buông tha người giàu có như Dương Hồng được chứ?
Về sự mê tiền của Hàn Tinh Vũ, tôi không bao giờ tin cậu ta sẽ chia tay với Dương Hồng. Lúc hai người họ đang trong mối quan hệ yêu đương, cũng chưa từng thấy bên cạnh Dương Hồng thiếu bóng hồng vây quanh bao giờ.
Vậy mà Hàn Tinh Vũ lại không để ý chuyện đó bao giờ, điều này đủ chứng minh một việc, Hàn Tinh Vũ chỉ muốn chiếm lấy vị trí bạn gái của Dương Hồng, tôi không thể nào hiểu được mối quan hệ này. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất kì lạ, vì vậy tôi muốn biết rõ chân tướng của sự thật.
“Tôi cũng nghe nói vậy.” Một học sinh nữ nói theo, sau đó họ tụ tập với nhau, càng ngày càng bàn tán sôi nổi.
Có những lúc tôi không thể không đồng ý với những học sinh nữ nhiều chuyện kia, vì năng lực đào bới của bọn họ quá mạnh. Dựa vào những gì tôi nghe lén được, tôi đại khái có thể biết rằng Hàn Tinh Vũ và Dương Hồng đã chia tay rồi, về nguyên nhân cụ thể thì tôi cũng không rõ.
Trong lúc đang đăm chiêu thì điện thoại rung, tôi mở mắt, sau đó áp sát điện thoại bên tai, lén lút nghe. Dù sao những học sinh nữ nhiều chuyện kia hay thích tung tin nhảm, nếu chỉ vì cuộc điện thoại này mà tung tin linh tinh ra ngoài, vậy thì không phải tôi bị tổn thất lớn sao.
“Alo, có chuyện gì sao?” Tôi dùng tai nghe để nói. Người gọi điện thoại cho tôi là Đường Đông Phi, không biết cậu ấy gọi tôi có chuyện gì, mà rõ ràng cậu ấy biết tôi đang trong giờ học.