Tôi chậm rãi đi về phía bệnh viện, vết thương khắp người vẫn nên xử lý qua sẽ tốt hơn. Khó tránh khỏi sẽ có lúc thân mật với Lưu Tê, nếu như bị anh ta phát hiện, chuyện kia chỉ sợ sẽ càng trở nên phức tạp hơn.
Bên trong bệnh viện, tôi ngồi trên giường bệnh. Một cô y tá đang nhẹ nhàng rửa vết thương cho tôi, nhưng cho dù cô ấy có nhẹ nhàng như thế nào đi nữa, thì cũng không thể ngăn cản cái sự này đau đớn tập kích vào mỗi một dây thần kinh của tôi.
Tôi không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, cô y tá lo lắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi: “Đau không?” Tôi lắc đầu, tôi sợ nếu gật đầu cô y tá sẽ mắng tôi một trận. Thế nhưng tôi đã quên mất một điều...
Khi một người muốn giáo huấn người nào đó, cho dù người đó nói gì, thì người kia cũng có thể tìm được lý do giáo huấn lại người đó.
Cô y tá nhìn tôi lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn lại bắt đầu nói liên tục không ngớt.
“Em đó, chắc bây giờ vẫn là sinh viên. Sao lại không biết chắm sóc bản thân mình như vậy chứ, để bị thương thành ra thế này...” Tôi im lặng cúi đầu, cảm thấy cô y tá này thật sự hơi... lắm lời.
Bên tai là cái miệng lải nhải không ngừng của cô y tá, thế nhưng tôi lại khóa bản thân vào trong suy nghĩ của chính mình.
Theo sự thay đổi của thời gian, tôi dần dần cảm giác được, tôi cũng đã thay đổi, không còn giống với trước đây, đây cũng chính là lý do tôi muốn trốn tránh mọi thứ, có rất nhiều chuyện tôi không muốn đối mặt, vì vậy không bằng cứ sống buông thả mặc kệ đi, tôi không muốn phải chịu ấm ức, cũng không muốn bị khi dễ nữa.
Sống trong một thế giới như này, nếu không phải là người bị người khác bắt nạt, thì chính là người đi bắt nạt người khác, mà tôi từ trước đến nay không phải là người tốt bụng như vậy, cho nên tôi sẽ không đắn đo mà chọn làm người đi bắt nạt người khác.
Dựa vào cái gì mà người khác có thể giẫm đạp lên trên đầu của mình chứ? Xin lỗi, tôi của ngày hôm qua, không thể quay lại được nữa.
Lưu Tê hơi lạnh lùng, có điều theo quan niệm thẩm mỹ của tôi, đây vừa đúng là một loại khí chất vô cùng mê người, cho nên hễ có thời gian rảnh tôi liền quấn lấy Lưu Tê, có Lưu Tê ở bên cạnh, tôi có thể cảm giác được trong khoảng thời gian này, tôi rất vui vẻ.
Dường như tôi có thể ngửi thấy trên người Lưu Tê một mùi hương đặc biệt, thứ mùi đó say đắm lòng người, còn rất dễ bị nghiện, giống như tôi hiện tại si mê tất cả những điều này, không thể tự thoát ra được.
Nhưng tại sao sau khi nhìn thấy Uông Dương được người khác tỏ tình, tim tôi lại đau như vậy?
Sau khi vết thương của tôi được xử lý xong, tôi vẫn chưa lí giải được vấn đề này. Tôi từ bệnh viện trở về ký túc xá, cố gắng biểu hiện bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mối quan hệ giữa tôi và Đường Đông Phi đã có chút ngăn cách, cho nên cậu ấy cũng không để ý tới việc tôi bị thương.
Trải qua mấy ngày điều trị, vết thương của tôi đã đỡ hơn. Cho nên việc đầu tiên tôi làm là đi tìm Lưu Tê.
“Lưu Tê, anh có thích những nơi phồn hoa nhộn nhịp như thế này không?” Không biết vì sao, tôi lại hỏi những câu hỏi như vậy, tôi nghiêng người dựa vào ngực anh ta, toàn bộ tầm nhìn bị ngực của anh ta che mất, gần như chỉ còn sót lại một chút ánh sáng đủ để nhìn thấy chiếc cằm trong trẻo lạnh lùng kia.
Chiếc cằm có đường nét rõ ràng, tương xứng với khí chất của Lưu Tê, vểnh lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trên khuôn mặt của anh ta, hóa ra chỉ một chiếc cằm lại có thể gợi cảm như vậy.
Lưu Tê không nói gì, hơi cúi đầu, coi như là đang trả lời câu hỏi của tôi, có điều tôi vẫn không hề biết hành động này có nghĩa là thích hay không thích, không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ là một cái cúi đầu mà thôi.
Nhân lúc Lưu Tê không chú ý, tôi lấy điện thoại của anh ta, lén lút bấm mấy dòng chữ, gửi địa chỉ hiện giờ bọn tôi đang ở đó cho một số điện thoại mà cả tôi và anh ta đều không xa lạ gì, sau đó lại nhanh chóng xóa tin nhắn đó đi, giống như một con mèo ngoan ngoãn, tiếp tục lười biếng hưởng thụ sự ấm áp trong ngực anh ta.
Tin nhắn này là gửi cho Đường Hân, tôi biết Đường Hân thích Lưu Tê, có điều trong cuộc cạnh tranh này người chiến thắng cuối cùng là tôi, cho nên tôi muốn dùng tư thế của một người chiến thắng để khiêu khích Đường Hân, còn tại sao lại gửi bằng điện thoại của Lưu Tê, đơn giản chỉ bởi vì tôi cảm thấy số di động của anh ta có sức hấp dẫn hơn của tôi thôi.
“Lưu Tê, em muốn ăn kem ly, anh đi mua cho em đi.” Tôi dùng giọng nói đáng yêu để làm nũng với anh ta, con gái trước giờ đều phải làm nũng mới đạt được thứ mình muốn, chẳng có ai thích đứa ngây thơ, cũng chẳng có ai thích một khúc gỗ có lòng tự trọng cao, muốn có được thứ mình muốn, thì nhất định phải học để biết làm nũng.
Nơi đây cũng coi như là vùng ngoại ô, chung quanh rất ít cửa hàng, càng chưa nói đến thời tiết bây giờ không thích hợp lắm, tôi tính thời gian kỹ càng mới sai Lưu Tê đi mua, bởi vì thời gian này Đường Hân chắc cũng sắp đến rồi, mà trong khoảng thời gian Lưu Tê rời đi cũng đủ để tôi và cô ta từ từ nói chuyện.
Lưu Tê cau mày, nhìn có vẻ như là không tình nguyện lắm, có điều cũng không nói ra lời từ chối, tôi nghĩ chắc bởi vì xung quanh không có cửa hàng nào.
Có điều tôi luôn có lòng tin đối với tài làm nũng của tôi, cho dù là người lạnh lùng như Lưu Tê, cũng không thể ngăn cản nổi trái tim mềm mại của tôi, khi thấy tôi cứ nhõng nhẽo đòi hỏi, Lưu Tê liền dặn dò tôi vài câu ở đây đợi anh ta, sau đó rời đi.
Tiếp đó, chính là chờ đợi, đợi Đường Hân đến.
Bởi vì trước đó đã tính toán thời gian kỹ càng, cho nên cũng không phải đợi lâu, không lâu sau đó, một gương mặt quen thuộc đi tới, đó chính là Đường Hân.
Dường như bởi vì người cô ta nhìn thấy là tôi, chứ không phải Lưu Tê, cho nên sắc mặt Đường Hân trông không được tốt lắm, tôi thấy rõ ràng quai hàm của cô ta nhăn nhó, đó chính là kết quả của việc nghiến răng quá chặt.
Trước giờ tôi luôn không thích ánh mắt của Đường Hân, trong ánh mắt của cô ta, tôi có thể nhìn ra một sự bỉ ổi, ngay từ đầu tôi đã biết Đường Hân rất ghét tôi, điều này chẳng có liên quan gì đến việc tôi có cướp đoạt Lưu Tê hay không, cũng giống như mèo chó tranh giành nhau vậy, chúng nó đánh nhau không phải bởi vì ân oán gì, mà đó là bẩm sinh đã như vậy.
Cô ta ghét tôi, tất nhiên tôi cũng chẳng có thiện cảm với cô ta, nếu không... tôi đã chẳng sắp xếp cuộc gặp gỡ ngày hôm nay làm gì.
“Tới rồi sao?” Tôi đứng thẳng người dậy, thay khuôn mặt nũng nịu vừa rồi thành khuôn mặt ngạo nghễ của người chiến thắng, mặc dù chưa đến mức tự cao tự đại, thế nhưng ở trước mặt Đường Hân tôi là một người chiến thắng tuyệt đối.
“Là cô!” Có vẻ Đường Hân vẫn luôn cố gắng áp chế cơn giận của mình, còn vì cái gì thì tôi cũng không biết, có điều đại khái tôi có thể đoán được, nếu dựa theo thói quen trước kia của cô ta, thì đã sớm cãi nhau với tôi.
Thủ đoạn của tôi, tôi muốn cô ta có thể nhìn ra được, hôm nay tới lượt tôi diễu võ dương oai, tôi muốn làm cho cô ta xấu hổ khó coi, cục diện này rất rõ ràng, không người nào là kẻ ngốc cả.
Nếu như hiện tại cô ta vẫn chưa hiểu tôi làm vậy là vì cái gì, vậy thì tôi thực sự cảm thấy thương tâm, bởi tôi không ngờ thần kinh đối thủ của tôi lại chậm chạp như vậy.
Lúc hai người chúng tôi đang giằng co, thì Lưu Tê trở về, sớm hơn một chút so với dự tính của tôi.
Anh ta tự nhiên nhét ly kem trong tay anh ta vào tay tôi, sau đó nhìn Đường Hân, dường như hơi nghi hoặc tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
Lúc này trong lòng tôi thấy rất vui vẻ, vừa nãy cho dù tôi nói nhiều hơn đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không chống lại được động tác này của Lưu Tê. Người Đường Hân để ý đến là Lưu Tê chứ không phải tôi, giờ Lưu Tê lại nói một câu như vậy, rõ ràng là đang bênh vực tôi, chán ghét Đường Hân.
Vào lúc này tôi đặc biệt quan sát đôi mắt của Đường Hân, dường như có hơi nước hiện ra, xem ra đã thật sự làm tổn thương đến trái tim của cô ta rồi.
Những thứ con gái quan tâm không phải dựa vào sự bố thí để có được, bọn họ thà tự mình đi giành lấy còn hơn, bởi vì trong lòng mỗi một người con gái đều có một thứ gọi là kiêu ngạo đang tác quái.
Có vẻ như Đường Hân cảm thấy rất bất mãn, cho nên không thể tiếp tục áp chế được trái tim của mình nữa, tất cả cảm xúc trong nháy mắt bộc phát ra, trực tiếp nói với Lưu Tê: “Anh biết em thích anh mà.”
“Vì anh, em đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, tốn nhiều thời gian như vậy...”
“Em muốn hỏi anh, trong lòng anh đã từng có em hay không...”
Tôi hứng thú đứng xem màn kịch này, đã lâu lắm rồi tôi chưa được xem một vở kịch đặc sắc như vậy, cho dù trước đây đã từng xem, thế nhưng vẫn không hay bằng hôm nay, bởi vì đạo diễn hôm nay là tôi.
Tôi đã từng được lĩnh giáo sự lạnh lùng của Lưu Tê, trước sau như một, sắc mặt của anh ta không có một chút thay đổi, căn bản không để ý đến người trước mắt, hơn nữa còn vứt ly kem trong tay xuống đất: “Không có.”
Tuy câu “không có” này đều nằm trong dự liệu của chúng tôi, thế nhưng lúc nói ra, giống như là phán tử hình vậy.
Nghe thấy lời nói của Lưu Tê, Đường Hân liền bỏ đi, nhưng trong lòng tôi đột nhiên lại xuất hiện một cảm giác mất mát, quay đầu hỏi: “Có một ngày nào đó, anh cũng sẽ đối xử với em như vậy hay không?”
Lưu Tê không nói gì, bầu không khí ngột ngạt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi cũng không cần phải tự thấy buồn bã làm gì cả, đáp án này với tôi mà nói không quan trọng, đời người ngắn ngủi cho nên hãy tận hưởng những niềm vui trước mắt là điều mà tôi tín, có thời gian, không bằng đi tìm sự vui vẻ trong cuộc sống còn hơn.
Tôi đơn giản tìm một cái cớ, để rời khỏi Lưu Tê, sau đó đến quầy rượu buông thả một chút, vừa lúc để tinh thần của tôi bớt phóng túng hơn, vở kịch tối nay thật sự khiến tôi cảm thấy thấp thỏm không yên.
Đương nhiên tôi thấp thỏm không yên không phải bởi vì chuyện kia của Đường Hân, mà là sự im lặng của Lưu Tê đối với tôi sau đó.