Cố Dĩnh thử làm theo cách tôi nói, mắt cô ấy len lén nhìn tôi, đúng vào lúc tôi không chú ý, mặt cô ấy bỗng nhiên đỏ ửng.
Tim cô ấy đập thình thịch, cứ như vừa nhớ lại chuyện gì khiến người ta xấu hổ vậy, bữa sáng mới ăn được một nửa cô ấy đã chạy đi mất.
Cô ấy như vậy thật sự khiến tôi bối rối, không biết phải làm sao.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của thịnh yến Thiên Hải rồi, mọi người về khá muộn, vì mệt nhọc cả ngày nên mọi người nhất trí quyết định ngày mai mới về.
Tôi vì chuyện của Cố Dĩnh nên không đi dự tiệc với đám người Thẩm Lệ Lệ, đương nhiên không lấy được khoản thù lao cô ấy đồng ý trả, song tôi đã kiếm đủ tiền từ chỗ Hứa Phi kia rồi, chuyến này đến cũng coi như không trắng tay.
Đến trưa Đông Phi với mấy người bạn say khướt quay về, do hôm nay là ngày cuối cùng nên mấy cô ấy cực kì gắng sức, xuất toàn lực toàn bộ kỹ năng của mình, vì vậy nên ai cũng say bí tỉ.
Trong lúc Đông Phi lè nhè kể lể tôi cũng biết đại khái tình cảnh của các cô ấy.
Bọn họ vui mừng đều có lí do cả, tối qua bọn họ được tiếp một nhóm nhạc hiện nay đang nổi tiếng, cả đám chị em phấn khởi quá quên cả thu tiền, nếu không phải có Thẩm Lệ Lệ yêu tiền hơn mạng ở đó thì đoán chắc bọn họ đã thật sự miễn phí, sẵn lòng phục vụ mấy anh Tuấn Nam kia cả đêm rồi.
Nghe bọn họ nói đến mấy người Tuấn Nam, trong đầu tôi bất giác xuất hiện hình ảnh của mấy người kia, có thể nói bọn họ chắc chắn là nhóm nhạc Tuấn Nam có thể khơi mào dục vọng của bất cứ cô gái nào, mặc dù tôi không thuộc bài hát của bọn họ lắm, nhưng dáng vẻ của bọn họ vẫn làm cho tôi tiếc nuối một hồi.
Chẳng qua tôi cũng không để chuyện này trong lòng, cho dù Tuấn Nam có khôi ngô tuấn tú như nào chăng nữa thì cũng chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, sau này sẽ chẳng liên lạc lại với nhau, khó tránh khỏi để lại chút tiếc nuối, mấy chuyện như này không có cũng được.
Tối đến, nhóm chúng tôi làm một bữa liên hoan ở phòng ăn của khách sạn, làn này cũng coi như hoàn thành tốt nhiệm vụ, phần lớn người muốn kiếm tiền thì đã kiếm được phần mình rồi, người muốn chơi bời cũng đã được trải nghiệm những thứ bản thân trước giờ chưa từng được thử, có thể nói mọi người đều xem như đã hả lòng hả dạ.
Ngoại trừ biểu cảm không có gì đặc biệt của Cố Dĩnh ra, ai ai cũng hớn hở ra mặt.
Tôi biết trong lòng Cố Dĩnh đang lo lắng điều gì, thừa dịp cô ấy đi vệ sinh tôi cũng đi cùng, nhân cơ hội này chạy đến cạnh cô ấy.
“Cố Dĩnh, cậu biết tại sao bọn họ lại chọn đi trên con đường này không!”
Cố Dĩnh nhàn nhạt nói: “Không phải chỉ vì tiền à, cậu cũng như vậy, tôi cũng như vậy!”
Tôi cười nói: “Cậu chỉ nói đúng một nửa thôi, thật ra Thẩm Lệ Lệ không thiếu tiền tiêu, nhưng tại sao cô ấy vẫn thích làm cái nghề này đến vậy, cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này chưa!”
Cố Dĩnh tò mò nói: “Cái này, tôi đúng là chưa từng nghĩ đến!”
“Có đôi khi một sự lựa chọn sẽ quyết định số phận của một người, nhưng điều này đối với những người có năng lực lựa chọn số phận mà nói vẫn còn coi là may mắn, thực ra nếu một người mà ngay cả cơ hội để lựa chọn cũng không có, cậu nói xem cô ấy sẽ ra sao!”
Cố Dĩnh trầm mặc, quả thực cô ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mặc dù cô ấy rất bất đắc dĩ, rất đáng thương, nhưng ít ra cô ấy vẫn còn có cơ hội tự chủ chọn lựa, nói tóm lại cô ấy đã may mắn lắm rồi.
Tôi nhẹ nhàng nói qua những chuyện Thẩm Lệ Lệ từng phải trải qua với cô ấy một lần, cô ấy nghe xong cả người thừ ra, ngơ ngẩn nói: “Thật không ngờ, Thẩm Lệ Lệ lại có quá khứ bi thảm đến thế, cậu nói đúng, so với cô ấy, tôi thật sự may mắn vô cùng, ít nhất tôi còn được toàn quyền lựa chọn, còn cô ấy ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, còn rơi vào cảnh địa ngục này, cô ấy thật là đáng thương...”
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy: “Con đường về sau nên đi thế nào, đi con đường ra sao, toàn bộ đều nằm trong bàn tay cậu, bây giờ đủ loại viễn cảnh tương lai thì cũng chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ của cuộc đời mà thôi, có một số chuyện nên buông bỏ thì hãy buông bỏ đi, suy cho cùng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, cho dù cứ giữ mãi không buông cũng chẳng thay đổi được gì, cậu phải học cách buông tay...”
Cố Dĩnh gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn cậu Viện Viện, nếu không có cậu thì không biết đến lúc nào tớ mới nghĩ thông ra, thật sự cảm ơn cậu!”
Nói đoạn cô ấy tiến lên ôm lấy tôi, cô ấy dùng mười phần sức lực, bộ ngực đẫy đà của hai chúng tôi nhất thời bị đè nén thành một nắm, qua một hồi sau tôi mới chậm rãi đẩy cô ấy ra, vậy nhưng lúc chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở cô ấy trở nên nặng nề.
Trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một màn cô ấy hôn tôi tối qua, trái tim tôi khồng kiềm được nhảy lên loạn nhịp: “Cô ấy làm sao vậy, chẳng lẽ giới tính của cô ấy có vấn đề ư!”
Hình như Cố Dĩnh nhận ra sự quái lạ trong ánh mắt của tôi, có chút xấu hổ thả đôi tay đang bám trên eo tôi ra, “Tôi, tôi cũng không biết sao lại vậy nữa, Viện Viện cậu sẽ không trách tôi chứ!”
Tôi đã có thể khẳng định Cố Dĩnh ở phương diện nào đó có chút vấn đề, tuy rằng đây mới là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với kiểu người giống cô ấy, vậy nhưng không hiểu tại sao, tôi lại không có bất kì cảm giác ghét bỏ nào với cô ấy, tôi kéo tay cô ấy cười nói: “Đừng ngốc thế, chúng ta là chị em tốt mà, sao tôi có thể trách cậu chứ!”
Cố Dĩnh vui vẻ nở nụ cười, tôi có thể nhận ra đây là lần cô ấy cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua, tôi không nỡ phá hỏng tâm trạng tốt của cô ấy, tất cả mọi chuyện đều thuận theo cô ấy, nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.
...
Ngày hôm sau, chúng tôi thu dọn đồ đạc tính trưa nay lên máy bay trở về.
Trong đại sảnh khách sạn, tôi lại gặp Hứa Phi, có một cô gái đi cùng anh, trước đó tôi đã từng nhìn thấy cô gái này rồi, nhìn bộ dáng thân mật không kiêng nể ai của bọn họ, tôi đoán chắc có thể cô ấy chính là vợ hợp pháp của anh.
Dường như Hứa Phi cũng nhìn thấy tôi, có lẽ đang có người phụ nữ khác ở đây, nên ánh mắt anh cũng không dừng lại trên người tôi quá lâu, tuy ngắn ngủi nhưng tôi vẫn nhìn ra sự tranh đấu trong mắt anh, chúng tôi cứ thế lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ dần đi xa, tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: “Hứa Phi chúc anh hạnh phúc!”
Lên máy bay, nhóm chị em chúng tôi đều không nén nổi vui thích, líu ríu nói chuyện cả buổi, tôi và Cố Dĩnh vẫn ngồi cạnh nhau, mấy ngày này chúng tôi như hình với bóng, nghiễm nhiên thành một đôi chị em thân thiết không thể tách rời.
Mặc dù tôi biết trong lòng Cố Dĩnh có thứ gì đó khác lạ, nhưng tôi không vạch trần, cũng không muốn vạch trần, tôi quý trọng tình bạn này của chúng tôi, tôi không muốn vì một nhân tố nào khác mà làm ảnh hưởng đến tình cảm này.
Cả một đường chúng tôi nói chuyện rất nhiều về chuyện hồi nhỏ của cô ấy, từ trong lời kể tôi biết được kì thực mấy năm nay cô ấy sống không quá vui vẻ, đặc biệt là sau khi mẹ cô ấy ngã bệnh, cả đời cô ấy tựa như đã hóa tro tàn.
Có lẽ lời khuyên bảo của tôi có tác dụng, hoặc có lẽ cô ấy nỗ lực được đủ tiền thù lao, tâm trạng của cô ấy đã tốt hơn rất nhiều.