Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 34: VÔ TÌNH NHẮC ĐẾN

Sau hai ngày chiến tranh lạnh, Lưu Tê bỗng nhiên mời tôi đi tham gia yến tiệc cùng anh ta. Tôi không ngờ lại đột ngột như vậy, vốn dĩ hôm nay tôi đã có ông chủ hẹn rồi. Nhưng để tiếp cận Lưu Tê, cho nên tôi đành phải đi.

Trong bữa tiệc đó, tôi đã uống say, đầu óc mê man quay cuồng, dường như mọi thứ ở trước mặt cái gì cũng mờ nhạt không thấy rõ, nhìn kỹ hơn thì những khuôn mặt lạ lùng đó lại biến thành những người mà tôi quen biết.

May mà Lưu Tê kịp thời dẫn tôi ra khỏi bữa tiệc, có điều trong lúc mơ hồ tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Em muốn uống rượu, uống...” Uống đến nỗi say mèm, một khi uống say là tôi lại phải tìm thứ gì đó để trút hết mọi tức giận lên nó.

Rượu thực sự rất kỳ lạ, rõ ràng đã rất say rồi, nhưng tất cả mọi cảm giác suy nghĩ của mình vẫn rất rõ ràng, rất nhiều hồi ức cứ từng chuyện từng chuyện hiện lên trong đầu, chỉ là những chuyện đó tôi căn bản không thể biểu hiện ra ngoài được.

Tôi có thể cảm thấy rõ ràng rằng mình đã say rồi, lời nói cũng trở nên mơ hồ, mọi cử chỉ hành động đều hết sức khó khăn, ngay cả việc tôi đưa tay vòng lên cổ Lưu Tê, cũng tốn không ít thời gian.

Lúc tôi đang cứng ngắc ôm lấy Lưu Tê, thì một đống những thứ tanh hôi từ trong dạ dày trào lên, cho dù lúc đó tôi đang tỉnh táo cũng không có cách nào phản ứng lại những thứ như thế, huống hồ là vào lúc thần kinh của tôi sớm đã bị rượu làm tê liệt.

Những thứ đó phun thẳng vào người Lưu Tê, tôi mơ mơ màng màng ngước mắt lên nhìn, không biết từ bao giờ, người đứng trước mặt tôi lại biến thành Uông Dương.

Chẳng trách được người say hay nói linh tinh, có lẽ chính là dáng vẻ hiện tại của tôi, rõ ràng trong lòng biết, người đứng trước mặt mình là Lưu Tê, nhưng tôi vẫn tự lừa gạt chính mình, đưa môi mình tới gần.

Tất cả những cảm xúc vui vẻ, buồn bã hay đau lòng đó trong nháy mắt đều bộc phát ra, sau khi say rượu, tất cả mới trở nên chân thực, cũng giống như lúc tôi tỉnh táo, tôi luôn đeo cho mình một lớp mặt nạ.

Mọi cảm xúc sẽ được kìm nén lại trong những lúc như thế này, để mọi người không thể nhìn ra được dáng vẻ của tôi như thế nào dưới lớp mặt nạ đó, thế nhưng vào lúc này, tôi rõ ràng cảm giác được, dục vọng của mình đang dần dần tăng lên.

Phụ nữ có lẽ sẽ bị lâm vào những hoàn cảnh đau khổ, nhưng trong lòng lại luôn có những cảm xúc không thể cất giấu, giống như tôi khi dầm mưa, những ký ức ấy sẽ được lưu lại mãi mãi ở độ tuổi hồn nhiên trong sáng đó của tôi.

Nhưng tôi biết những năm tháng đó không thể quay lại được, còn tôi cũng không có cách nào để tự cứu lấy mình được nữa.

Tuy tôi làm ra hành động như vậy, không chỉ nôn lên người Lưu Tê, mà còn đưa cái miệng đầy mùi rượu đến gần anh ta, ai biết được lúc nào đó không giữ được mình, tôi lại tiếp tục có mưu đồ gì nữa thì sao.

Nhưng Lưu Tê dường như kiên nhẫn với tôi hơn so với lúc bình thường, không đẩy tôi ra, mà bao dung đón nhận tôi, có lẽ trong mắt anh ta, hiện tại tôi giống như một đứa trẻ nũng nịu với bố mẹ, chỉ có thể cưng chiều, làm theo, chứ không thể tức giận rồi dùng bạo lực để giải quyết vấn đề được.

Nhưng sau khi được anh ta đáp lại, trong lòng tôi bỗng nhiên lại thấy không cam, tôi coi anh ta là Uông Dương, trước giờ tôi vẫn luôn thích Uông Dương, nhưng cũng chính vì sự yêu thích ấy, đã khiến trong lòng tôi như muốn gào thét lên.

Mối tình đầu của ai, mà chẳng khó quên nhất? Ở cái độ tuổi rực rỡ ấy, tình cảm của mỗi người đều vô cùng thuần khiết, trong sáng như vậy, không có bất kỳ ham muốn gì cả. Tình cảm đó tựa như dòng nước xanh trong, không có một chút vẩn đục, thích chính là thích, chỉ là một cách thể hiện tình cảm đơn giản mà thôi.

Những cảm xúc hỗn độn đang dần hiện lên trong đầu tôi, trong khi thích Uông Dương đang đứng ở ngay trước mặt, nhưng lại không muốn dùng cơ thể bẩn thỉu này làm vấy bẩn sự trong trắng trong lòng mình.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy Lưu Tê - người mà tôi vẫn tưởng là Uông Dương ra, những năm tháng tươi đẹp đó cuối cùng đã kìm nén lại ham muốn của tôi.

Tâm trạng tôi lúc đó cuồn cuộn dâng lên, tôi men theo tường ngồi xổm xuống, không ngừng khóc thút thít, bất giác trong miệng thốt ra cái tên Uông Dương.

Đương nhiên hành động của tôi ngược lại khiến Lưu Tê thấy rất khó hiểu, nhưng khi tai anh ta sát lại gần môi tôi, trên mặt lại hiện ra một vẻ gì đó rất phức tạp.

Vẻ mặt đó, hiện tại tôi không thể hiểu nổi bởi tôi đang đắm chìm trong cơn say.

Hôm đó tôi đã thiếp đi như thế nào, tôi cũng không nhớ rõ, điều duy nhất tôi còn nhớ đó là lúc Lưu Tê không ngừng điên cuồng đòi chiếm đoạt tôi, tôi đã rất nhiều lần đẩy anh ta ra.

Thời điểm tôi tỉnh lại đã là ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại, trong điện thoại của tôi không lưu số máy đó, nghe giọng cũng không quen, nhưng lời nói ở đầu dây bên kia, lại khiến tim tôi đau nhói.

Uông Dương bị người ta đánh, cuộc gọi này là để báo tin cho tôi.

Sau khi hỏi rõ địa điểm, tôi vội vàng mặc quần áo vào, ngay cả mặt mũi cũng không kịp sửa sang lại, liền cuống cuồng chạy đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, thì vị trí của một số thứ trong lòng tôi cũng không bao giờ lay động được.

Đặc biệt là với tình trạng hiện giờ của tôi, thì phần sạch sẽ trong lòng lại càng trở nên quý giá gấp vạn lần.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới, chính là khi tôi mở cửa ra, có một dáng người màu đen đứng chắn hết ánh sáng phía trước, có nghĩa là tôi không thể đi qua.

Dáng người đó chính là Lưu Tê.

Tôi cố hết sức đẩy Lưu Tê ra, nhưng sức của tôi yếu đuối sao có thể bằng được sức của Lưu Tê, bị tôi đẩy như vậy nhưng Lưu Tê vẫn không hề nhúc nhích.

“Ơ, sức lực đẩy anh như tối hôm qua đi đâu hết rồi?” Giọng nói âm trầm của Lưu Tê khiến người ta cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt của anh ta lúc nào cũng không có cảm xúc gì, nhưng lần này vẻ mặt của anh ta nhìn tôi lại thể hiện sự giận dữ.

Đối với tôi, trước giờ đây là lần đầu tiên, nhưng sâu tận trong đáy lòng tôi, thà anh ta không quan tâm đến tôi còn hơn, mối quan hệ giữa chúng tôi nên đơn giản hơn chút, đơn giản đến mức chỉ là tìm kiếm dục vọng chứ không có ý gì khác.

Tôi không thích khoe khoang bản thân thông minh, hay là đoán bừa suy nghĩ của người khác, nhưng Lưu Tê lại rất để ý đến chuyện này, tôi nghĩ trong lòng anh ta chắc rất quan tâm đến tôi.

“Không phải là anh thật sự yêu em rồi đấy chứ?” Tôi lấy tay đẩy cằm anh ta lên như khiêu khích, tôi muốn chọc giận anh ta, làm cho anh ta tức điên lên, làm cho anh ta tức đến mức phải rời bỏ tôi, buông tha cho tôi.

Như vậy, tôi lập tức có thể rời khỏi đây, đi gặp Uông Dương.

Chỉ là đời không như mơ, tôi đã đánh giá quá thấp ham muốn chiếm đoạt của đàn ông, giữa ban ngày ban mặt anh ta lại dám làm như vậy với tôi, ôm ngang eo nhấc bổng tôi lên, sau đó dùng chân đóng cửa lại, liền vội vã ném tôi lên giường.

Dường như cơn tức giận tối hôm qua khi tôi đẩy anh ta ra lại bộc phát. Sau khi ném tôi lên giường, anh ta bắt đầu nhanh chóng cởi hết quần áo, đôi mắt lạnh nhạt nhìn tôi chằm chằm, khiến trong lòng tôi ớn lạnh.

“Anh điên rồi sao.” Tôi không biết lòng can đảm của mình từ đâu tới, lúc này tôi vô cùng ghét những hành động như vậy, cố gắng đứng lên, muốn rời khỏi căn phòng này.

Nhưng anh ta trực tiếp nhào về phía tôi, không cho tôi bất cứ cơ hội nào để bỏ trốn.

Tôi và anh ta cứ lăn lộn như vậy, không biết qua bao lâu sau, cuối cùng anh ta cũng thấy mệt, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, để lại một câu: “Nếu em còn có bất kỳ quan hệ gì với hắn, vậy anh không chỉ đánh hắn đơn giản như vậy đâu.”

Nói xong, anh ta liền bỏ đi. Từ đó tôi và Lưu Tê lại bắt đầu chiến tranh lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK