Cứ nghĩ đến việc ả ta sẽ gây thương tật cho tôi, tôi sợ đến mức run hết da đầu, tay chân mềm nhũn.
Giờ tôi mới biết sự khác biệt giữa trường học và xã hội, ý chí hăng hái rồi ân oán tình thù lúc trước giờ so ra còn thấy nực cười.
Kẻ chưa từng ra ngoài tiếp xúc với xã hội chắc chắn không thể biết được lòng người hiểm ác đến mức nào.
Sau vụ Trần Thiên, tôi cứ nghĩ tôi đã chịu đựng quá nhiều rồi, nhưng không ngờ rằng ả đàn bà không quen không biết này lại có suy nghĩ độc ác đến như vậy, thật sự khiến người ta run sợ không thôi.
Thấy ả đã đi xa, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Tê, nhưng gọi mãi cũng không ai nhấc máy.
Tôi bèn gọi cho Vũ Dương, tạm không liên hệ được với Lưu Tê thì đành dựa vào Vũ Dương vậy.
May mà Vũ Dương nghe máy, tôi vừa thấy tín hiệu cái bèn vào đề ngay, "Vũ Dương, cậu đang ở đâu vậy?"
"Tôi còn đang ở thành phố G xử lý vài chuyện quan trọng, em cứ yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ trở về, trước hứa làm chuyện gì thì tôi sẽ làm, thôi nhé, tôi còn có việc, tối nói sau!"
Chắc cậu ta tưởng tôi gọi vì chuyện tối nay, tôi còn chưa kịp nói gì, cậu ta đã cúp máy rồi.
Tôi sốt ruột kinh khủng khiếp, bèn về câu lạc bộ.
Có lẽ Vũ Dương có việc gấp thật, mà cậu ta còn đang ở thành phố G xa xôi nữa chứ, chờ cậu ta về đến nơi chắc người ta cũng rạch mặt tôi xong.
Cả chiều hôm đó, tôi cố gọi cho Lưu Tê nhưng đều không gọi được, điện thoại cứ tắt máy suốt, tôi quẫn quá, còn nghĩ anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tầm năm sáu giờ chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ.
"Alo, ai vậy ạ?" Tôi tưởng người của ả kia đến tìm tôi tính sổ, tôi sợ đến mức giọng nói cũng run run.
"Tôi đây, Phương Kỷ này em, em có khỏe không? Tôi vừa đi công tác ở thành phố G về, định hỏi em có thời gian không thì đi ăn tối với tôi?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi người gọi đến không phải đám giang hồ kia, biết Phương Kỷ về, không hiểu sao tôi lại thấy hơi vui vui, chắc là do thân phận của anh ta khiến tôi không kiềm được mà có suy nghĩ ỷ lại.
Nghĩ đến những chuyện có thể sẽ đổ ập lên đầu mình, tôi đồng ý ngay tắp lự rồi nói anh ta đến nhanh lên.
Phương Kỷ mặc thường phục, bớt non và trông có vẻ rất già giặn so với lần đầu tiên tôi gặp anh.
Anh ta vui vẻ chào hỏi tôi, còn tôi thì chẳng còn sức mà ôn chuyện với anh, tôi kéo anh qua một góc.
Tôi nói, "Phương Kỷ này, giờ em đang gặp nguy hiểm, anh có thể bảo vệ em không?"
Anh ta nghe vậy thì sầm mặt, "Có chuyện gì, nói tôi biết đi."
Sự sốt sắng của anh khiến tôi cảm thấy mình đã không tin lầm người, bèn kể chuyện giữa trưa cho anh ta.
Anh nghe xong thì giận lắm, rồi liên tục cam đoan sẽ làm rõ chuyện này, rồi thề thốt đảm bảo sự an toàn cho tôi.
Tôi không có gì phản đối, tôi không biết anh ta nói thật hay chỉ ra vẻ trước mặt tôi, anh chỉ là một cảnh sát rất bình thường, ngoại trừ ở bên cạnh bảo vệ tôi thì chắc cũng không làm được gì hơn, nhưng tình huống bắt buộc, giờ người tôi có thể dựa vào chỉ có anh ta, dù thế nào tôi cũng phải bám chắc lấy cơ hội này.
Anh ta thề thốt cam đoan xong thì đi gọi điện thoại, tôi ngồi chờ mà sốt ruột.
Anh ấy gọi xong thì về ngay, "Em cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp hết rồi, những kẻ đó sẽ không làm hại đến em đâu."
Thấy thái độ bình tĩnh của anh, tôi đột nhiên thắc mắc, không biết anh ta có thân phận gì nhỉ, nhưng mỗi lần định hỏi rồi lại thôi.
Anh ta thấy tôi tần ngần thì nói, "Có phải tôi lại quầy rầy em rồi không? Nếu em bận thì đi đi, hôm nào mình lại đi ăn sau, dù sao tôi cũng về đây rồi, không vội."
Tôi cười có lỗi, "Đúng là có việc bận thật ạ, hôm nay là sinh nhật của bạn thân em, em định mở tiệc chúc mừng cho cậu ấy, khách sạn em cũng đặt xong hết rồi, không ngờ lại nghe được chuyện đáng sợ kia, sợ là buổi tiệc sẽ phải hủy mất."
"Ấy đừng, có tôi bảo vệ em đây rồi, em có thể yên tâm tuyệt đối, cứ làm sinh nhật cho bạn em đi."
Thái độ của anh rất thẳng thắn và tự nhiên, khiến tôi không tự chủ được mà tin anh ta vô điều kiện.
Tôi và Đông Phi ra khỏi câu lạc bộ, thấy anh ta còn đang âm thầm bảo vệ tôi ở một nơi cách đó không xa, tôi không khỏi thấy cảm động.
Nhớ lúc trước anh ta suýt nữa thì giết tôi, vậy mà giờ tôi chẳng hề thấy sợ hãi gì, nghĩ tới khoái cảm ngạt thở ấy mà cơ thể tôi run rẩy.
Tôi lén ra hiệu với anh, anh ta cũng đáp lại tôi, rằng cứ yên tâm.
Tôi không khỏi cảm động khi thấy nụ cười dịu dàng ấy.
Cứ tưởng rằng lần trước là lần cuối gặp nhau, không ngờ giờ anh lại dùng cách này để xen vào cuộc sống của tôi.
Từ sâu tận đáy lòng, tôi có hơi sợ anh, không phải sợ anh ta hay thân phận của anh ta, mà là tình yêu sâu nặng từ anh.
Nhưng giờ tôi mới phát hiện ra rằng, trong tình huống như vậy, anh ta đã trở thành một người đàn ông ngốc ngếch có thể làm mọi thứ vì tôi.
Tôi nghĩ không biết tôi như hiện giờ có phải là đang lợi dụng anh ta hay không, tuy rằng anh ấy bằng lòng bị lợi dụng, tôi vẫn thấy áy náy lắm, nhưng vì an nguy của bản thân mình, tôi chỉ có thể bỏ qua sự áy náy ấy.
Đông Phi không hề hay biết bất cứ chuyện gì, tôi cũng không định cho cậu ấy biết, cả ngày nay cậu ấy đều rất vui, tôi không muốn cậu ấy vì chuyện này mà lo lắng.
Tôi vào khách sạn không lâu thì Vũ Dương gọi đến, cậu ta nói tầm nửa tiếng nữa sẽ tới, tôi gửi địa chỉ qua rồi bảo cậu ta cứ đến thẳng đây.
Tôi muốn cho Đông Phi một niềm vui bất ngờ, nên không nói cho cậu ấy biết rằng tôi cũng mời Vũ Dương.
Khi mở cửa phòng khách sạn, đến tôi cũng thấy kinh ngạc vì không khí ám muội trong phòng, Đông Phi thì không cảm thấy gì hết, cậu ấy háo hức chạy quanh phòng lục lọi.
Nhưng tìm mãi cũng không thấy gì, cậu ấy nói với tôi bằng vẻ thất vọng, "Viện Viện, quà của cậu đâu, cậu đừng nói là quên mua rồi đấy nhé."
Tôi liếc cậu ấy một cái rồi cười, "Yên tâm là có quà, chỉ sợ cậu không dám nhận thôi."
Cậu ấy nghe vậy thì dụ dỗ tôi bằng vẻ mong chờ, "Là gì thế, mang ra đây lẹ đi!"
Cậu ấy càng hỏi, tôi càng không nói, nhưng không chịu nổi những trò gây rối của cậu ấy, tôi chỉ có thể nói với cậu ấy, quà sắp đến rồi cứ chờ đi.
Trong lúc chờ Vũ Dương, chúng tôi vô tư vừa hát vừa nhảy, lúc ấy, tôi cảm giác như trở về là mình của trước đây.