Cuối cùng tôi vẫn quyết định đi gặp hắn, nói chuyện rõ ràng với hắn, tốt nhất là có thể khiến hắn ta trở về con đường chính đạo, đừng tiếp tục sai nữa.
Đã biết được đối phương là Giả Tường Vũ, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại giảm xuống đến mức thấp nhất, từ kinh nghiệm lần trước cho thấy, hắn ta là một kể háo sắc nhưng lại không có gan, tôi nghĩ nếu tôi tỏ ra đủ mạnh, có lẽ sẽ làm hắn khiếp sợ, khiến hắn biết khó mà rút lui.
Sau khi thấy hắn đi vào thang máy, tôi lặng lẽ đi theo lên, dựa theo địa chỉ mà hắn cho, rất nhanh tôi đã có thể tìm được phòng đó rồi, lưỡng lự trước cửa một lúc, tôi mới gõ cửa phòng đó.
Quả nhiên, người mở cửa chính là Giả Tường Vũ.
Hắn ta thấy tôi nhưng không hề lộ ra chút kinh ngạc nào cả, biểu hiện vô cùng kì lạ, sau khi đưa tôi vào phòng xong thì ngược lại hắn khóa cửa phòng lại.
Tôi nghe thấy tiếng khóa cửa, trong lòng kinh sợ, mở to mắt thét lên với hắn: “Anh như này là có ý gì!”
Giả Trường Vũ cười khẩy: “Nếu em đã đến rồi, còn có thể không biết tôi có ý gì sao!”
“Giả Trường Vũ, anh đừng có mà quá đáng, nếu anh thực sự dám làm gì với tôi, tôi nghĩ anh chắc hẳn có thể nghĩ đến hậu quả như thế nào rồi đấy!”
Cứ nghĩ rằng câu nói này có thể dọa được hắn ta, nhưng hắn lại cười phá lên, cười ngạo mạn như vậy, tiếng cười khiến người khác phải căm hận, hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, buông hai tay đùa cợt nói: “Hậu quả sao, em nghĩ tôi sợ ư, cùng lắm là giống với hai tên say kia, để người yêu em tìm người tính sổ thôi, tôi đến chết còn chả sợ nữa là, em nghĩ tôi sẽ sợ lời đe dọa của em sao!”
Nghe những lời hắn nói, tim của tôi đột nhiên lạnh toát, hắn nói một cách mạnh bạo như vậy, chả nhẽ hắn thật sự biết được điều gì rồi sao, nếu lời hắn nói là sự thật, hai tên say kia là do Lưu Tê giết thì Lưu Tê có thể sẽ gặp rắc rối lớn thật rồi.
Cũng chẳng trách lúc trước hắn ta nói trong điện thoại nói cái gì mà đến bản thân hắn cũng khó đảm bảo được, e rằng hắn ta thực sự biết được chuyện gì đấy rồi. Thế nhưng tôi cũng không thể phán đoán lời của hắn là thật hay không, tôi cố gắng áp đi sự hoảng loạn trong lòng, định thăm dò xem lời của hắn là thật hay giả: “Anh đang nói bừa cái gì đấy, cái gì mà tên say, anh rốt cuộc có ý gì!”
Hắn cười khà khà lạnh nhạt: “Giả vờ, cô tiếp tực giả vờ nữa đi, hôm đó các cô đi dạo phố bị hai tên say trêu ghẹo, thực ra tôi đã thấy rõ mồn một, cô lúc đó cũng uy hiếp bọn họ như thế này, nói cái gì là để bọn họ không sống quá 3 ngày, tôi vốn cho rằng cô chỉ nói chơi thôi, không ngờ cô lại thực sự tàn độc đến vậy, lại thực sự giết họ, Lí Viện à Lí Viện, sao cô lại trở nên độc ác đến vậy kia chứ!”
Lúc nói được nửa chừng, giọng điệu của hắn lại có một chút thất vọng.
Nhưng tôi nghe hắn nói xong thì lại thở phào nhẹ nhõm, hóa ra hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dựa vào những chuyện hươu vượn mà bản thân nhìn thấy rồi đưa ra kết luận chủ quan, hắn hoàn toàn không hiểu toàn bộ sự việc.
Hắn cứ nghĩ rằng sau khi tôi nghe những lời hắn nói xong, sẽ có biểu hiện kinh ngạc gì cơ, nhưng phản ứng của tôi một lần nữa nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn nghi hoặc trừng mắt lên nhìn tôi một lúc, rồi tiếp tục nói: “Khó khăn lắm tôi vì em mà giúp em báo thù, đặc biệt đánh họ một trận, xem ra nỗi khổ tâm của tôi đều vô ích rồi, tôi thực sự không ngờ rằng, em lại trở nên cực đoan như vậy, lại có thể vì một chuyện cỏn con đấy mà lấy mạng người ta, tôi thật sự nhìn nhầm em rồi!”
Lời của hắn ta nằm ngoài dự liệu của tôi, không ngờ hai tên say kia, ngoài bị một nhóm đánh cho túi bụi ra, còn bị Giả Tường Vũ đánh cho một trận, sự trải nghiệm của bọn họ vào tối hôm đó cũng phong phú đấy chứ!
Thế nhưng tôi cũng không hoàn toàn tin lời hắn nói, vẫn giả bộ châm biếm nói: “Bọn họ cao to như vậy, anh dựa vào đâu mà đánh được họ, biết nói điêu như vậy, cũng không sợ gió thổi bay cái lưỡi của anh à!”
Lời chế giễu của tôi thật sự làm hắn ta tức điên, mặt hắn đột nhiên đỏ bừng lên, tức giận suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn bùng phát ra, hắn đột nhiên mở một cái tủ ra, lôi ra một cái bọc, ném mạnh xuống đất.
Lúc nhìn thấy cái bọc ấy, tôi thật sự kinh ngạc, vì cái bọc đó lại là cái bọc đựng đầy tiền mà hai tên say ấy đã từng khoác trên lưng, nhìn cái hình dáng lồi căng lên của nó, chắc hẳn tiền cũng nằm bên trong, là thứ đồ mà cảnh sát đang tìm, là thứ đồ mà xã hội đen không ngại vì đó mà giết người, lúc này đây lại xuất hiện trước mắt tôi, tôi làm sao lại không khỏi kinh ngạc cho được chứ.
Tôi chỉ vào Giả Trường Vũ lắp bắp nói: “Anh, anh lại có thể cướp đồ của họ, anh có biết anh gây ra họa lớn rồi không! Anh sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết à!”
Giả Trường Vũ cười lạnh nhạt nói: “Tôi chẳng qua chỉ là cướp đồ của họ, còn cô lại lấy mạng họ, không biết ai gây ra họa lớn hơn đây!”
Nhìn điệu bộ không hề kiêng nể gì của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, cứ nhìn thế rồi tôi lại cười phá lên, cười ngặt nghẽo, cười đến nỗi nước mắt sắp chảy ra đến nơi rồi.
“Em cười cái gì, cười tôi tham lam sao, cái loại người lòng dạ rắn rết như em không có tư cách để cười tôi!” Hắn ta bị tôi cười đến tức phát điên lên, từng bước lại gần, dùng sức để nắm chặt lấy cổ áo tôi.
Tôi không thèm để ý đến sự tức giận của hắn ta, trừng mắt lên với hắn, nói từng hồi: “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi nói tôi căn bản không hề cho người động vào một ngón tay của hai tên đó, anh có tin không!”
Nghe tôi nói xong, toàn thân hắn ta đột nhiên run lên, dường như nhớ ra điều gì đó, sau đó ánh mắt bắt đầu trở nên hoảng loạn, sắc mặt cũng từ tức giận mà chuyển sang trắng bạch sợ hãi.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa tiếp tục nói: “Anh đúng thật là ngu xuẩn khiến người khác phải buồn cười, chẳng nhẽ anh chưa từng nghĩ qua, chính vì do anh cướp đồ của bọn họ, mới dẫn đến việc bọn họ bị giết sao!”
Một câu nói thôi khiến hắn ta hoàn toàn sụp đổ rồi, hắn ta thở phù ra một hơi rồi ngồi thụp xuống đất, nhưng nghĩ một lúc lâu hắn lại đột nhiên đứng phắt dậy, lắc mạnh hai vai tôi, hoảng loạn nói: “Cô đang nói dối phải không, cô đang lừa tôi đúng không!”
Tôi gắng sức thoát khỏi hai bàn tay của hắn, cười khẩy nói: “Điều tôi nói hoàn toàn là sự thật, sự ngu xuẩn của anh không chỉ khiến bản thân phải gánh một cái họa vô cùng lớn, mà còn hại chết hai tính mạng vô tội, tội của anh đã không thể cứu vãn được nữa rồi, Giả Tường Vũ anh xong đời rồi!”
Giống như vừa dẫm lên cọng cỏ cuối cùng của lạc đà vậy, lời của tôi vừa nói ta, anh ta hoàn toàn đã mất đi toàn bộ tinh thần, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi đã hại chết người rồi, tôi lại có thể hại chết người, không, đây không phải là thật, không, tôi không tin, tôi không tin!”
Tiền tài kích động lòng người, những người vì số tiền đó mà không ngại giết người, nếu như biết là do hắn lấy, thì hắn ta nhất định khó tránh khỏi cái chết, cho dù hắn có đi đầu thú thì cũng không có cách nào rửa sạch tội cho mình được, suy cho cùng hắn cũng đã từng tiếp xúc qua với hai tên kia rồi, trên người họ nhất định còn lưu lại bằng chứng có thể định tội được hắn, cho dù là hắn không hề giết hai tên kia.