Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 119: ĐAU KHỔ LẠI TÁI HIỆN

Nghe những lời nói dơ bẩn của hắn ta khiến tôi vừa sợ vừa tức, tức giận mắng anh ta: “Bây giờ tôi không làm nữa rồi, anh tránh ra mau, bằng không tôi sẽ hét lên đấy!”

Hắn ta hừ một tiếng: “Cô hét đi, xem tôi mất mặt hay cô mất mặt đây, hôm nay cô muốn hay không muốn cũng phải làm!” Nói xong, hắn ta vừa đẩy tôi vào sâu bên trong nhà vệ sinh, vừa sờ xoạng lung tung.

Tôi sợ đến mức chảy nước mắt, cảm giác bị lăng nhục này khiến tôi gần như sụp đổ, nhưng tôi lại không dám hét lên, chỉ sợ đến lúc đó nhiều người xông vào, tôi không biết phải đối diện như thế nào, càng nghĩ càng sợ, tôi liều mạng đẩy hắn ta ra, ai ngờ hắn không cẩn thận bị tôi đẩy ngã mạnh xuống sàn, còn bị ngã đúng giữa vũng nước.

Tôi nhân cơ hội chạy nhanh ra ngoài, nhưng anh ta vẫn không có ý định buông tha cho tôi, từ phía sau đuổi tới, tát vào mặt tôi, vừa đánh vừa mắng: “Con đĩ, muốn để cho mày chút thể diện, mà mày còn dám đẩy tao!”

Tranh chấp giữa chúng tôi khiến nhiều người chú ý, hắn ta thấy sự việc bị làm to, liền kéo tôi vào lòng, nói với đám người: “Chúng tôi là người yêu của nhau, cãi cọ một chút thôi mà, mọi người đừng để ý.” Nói xong liền lôi tôi ra một chỗ khuất.

Tôi không thể dãy ra khỏi hắn ta, liền hoảng sợ hét lên: “Đừng tin anh ta, tôi không quen anh ta, cứu tôi với!”

Nhưng mọi người đều thờ ơ, ngược lại còn thích xem náo nhiệt, không có một ai ra tay ngăn cản, tôi vùng vẫy la hét trong tuyệt vọng, nhưng vẫn bị hắn ta kéo ra khỏi đám đông.

Đến tận khi tôi mất hết hi vọng, không thể thoát khỏi bàn tay của hắn ta, thì Vũ Dương xuất hiện, anh ta xông đến đấm một phát mạnh khiến người đàn ông ngã nhào xuống đất, tôi khóc đến lỗi mắt mờ đi, khi nhìn thấy Vũ Dương tôi không màng tất cả nhào vào lòng anh ta, ôm chặt không buông, không muốn rời dù chỉ một giây.

Anh ta dịu dàng an ủi tôi, “Không sao, anh đã đuổi hắn ta đi, không có ai có thể làm hại em nữa rồi!”

Trong lúc hoảng hốt, tôi giống như quay trở lại khoảng thời gian bị một đám người làm nhục ở thành phố G, tôi liều mạng ôm lấy anh ta, cố gắng kêu lên: “Vũ Dương cứu tôi, đừng bỏ lại tôi, đừng!”

Hai mắt Vũ Dương đỏ ngầu, dường như đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh ta trầm giọng mang theo giọng run nhẹ nói: “Sẽ không, anh sẽ không rời xa em, anh thề, cả đời này sẽ luôn bảo vệ em, luôn ở bên em!”

Tôi cứ nghĩ tôi đủ mạnh mẽ rồi, có thể quên đi tất cả chuyện đã sảy ra ngày hôm đó, xem ra bây giờ thật sự tôi đang suy nghĩ viển vông, tôi chưa bao giờ quên được chuyện đấy, mà chỉ giấu nó ở một góc sâu trong kí ức, chỉ đợi cơ hội, đợi đến lúc có thể một lần nữa bóp nghẹt trái tim tôi.

Tôi khóc đến mức quên rằng mình đang ở đâu, quên cả thời gian, khóc đến lúc ngủ thiết đi lúc nào không biết.

Lúc mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đang lo lắng của Vũ Dương, gương mặt vốn sáng sủa cũng tiều tụy đi rất nhiều, khiến người khác đau lòng, tôi không nhịn được đưa tay lên xoa khuôn mặt anh ta.

Anh ta nắm chặt bàn tay tôi, để tôi cảm thấy yên tâm hơn, tôi yếu ớt nói: “Chúng ta đang ở đâu?”

“Chúng ta đang ở khách sạn trên đỉnh núi, em yên tâm, ở đây rất an toàn, có anh ở đây em yên tâm ngủ đi!”

Nghe xong, tâm trang tôi tốt hơn rất nhiều, nhưng khi nhì thấy gương mặt tiều tụy của anh ta, lòng tôi lại không tự chủ được run lên.

“Vũ Dương ơi Vũ Dương, tôi nợ anh nhiều như vậy, anh bảo tôi làm sao mới có thể trả hết đây!” Tôi không nhịn được nghĩ trong lòng.

Không nhìn thấy Đông Phi đâu, tôi liền hỏi: “Con ngốc kia đâu rồi, chân của cậu ấy đỡ hơn chưa?”

Vừa nói xong, thì Đông Phi đẩy mạnh cửa phi vào, miệng còn ngọt ngào nói: “Ông chủ, anh xem em mang cái gì cho anh này!”.

Nhưng khi cậu ấy nhìn thấy hai chúng tôi nắm tay nhau, “xoảng” bát cháo nóng hổi rơi xuống sàn, mắt cậu ấy đỏ lên, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Đông Phi!” Tôi hét lên, nhưng cậu ấy không thèm để ý, tôi liền rút tay khỏi tay của Vũ Dương, nói với anh ta: “Anh đi xem cậu ấy thế nào đi, tôi sợ cô ấy sẽ sảy ra chuyện!”

Nhưng Vũ Dương lại nói: “Bây giời em là quan trọng nhất!”

Tôi nhíu mày, nôn nóng nói: “Tôi không sao rồi, anh đi nhanh đi, cậu ấy là chị em tốt nhất của tôi, tôi không thể để mất cậu ấy.”

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của tôi, anh ta có chút bất mãn nhưng vẫn đứng dậy.

“Được rồi, anh đi xem cô ấy thế nào, nhưng trước khi anh quay lại em không được đi lung tung!”

“Anh yên tâm, mau đi đi! Vũ Dương cậu nhớ kĩ, đừng làm tổn thương cậu ấy, dù có phải nói dối, cũng không được làm cậu ấy đau lòng, ngoài bố mẹ ra, cậu ấy là người thân duy nhất của tôi, cậu có hiểu không!”

Vũ Dương dùng ánh mắt bảo tôi yên tâm đi, nói nhanh: “Em yên tâm nghỉ ngơi đi, bản lĩnh đối phó phụ nữ của anh, em cũng biết rồi mà!” Nói xong còn nháy mắt với tôi.

Nếu như trước khi chưa quan hệ với anh ta, bị anh ta chọc ghẹo như vậy có lẽ trái tim tôi đã đập loạn lên rồi, nhưng từ khi có quan hệ với anh ta, kiểu trêu ghẹo như vậy lại khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, tôi nghĩ đời tôi xong rồi, có lẽ tôi đã thích anh ta mất rồi.

Mặc dù sự xuất hiện của anh ta khiến tôi gặp rất nhiều cực khổ, nhưng anh ta lại mang lại cảm giác ấm áp dịu dàng mà từ rất lâu rồi tôi không có được, tôi không biết phải lựa chọn thế nào.

Rõ ràng biết nếu tiếp tục tiến tới có thể sẽ là vực thẳm, nhưng tôi vẫn không kìm được mà muốn nhảy xuống xem rốt cuộc dưới đó có những gì, sự dịu dàng của anh ta, giống như đôi mắtcó thể nhìn thấu tâm hồn tôi, đứng trước anh ta tôi không hề có bí mật, tôi cũng có thể thản nhiên đối mặt dưới ánh nhìn của anh ta, bây giờ anh ta giống như thiên sứ luôn bảo vệ tôi vậy.

Hơn một giờ trôi qua, vẻ mặt Đông Phi đỏ ửng trở lại cùng với Vũ Dương, nhìn dáng vẻ kỳ lạ của họ, trong lòng tôi có chút khó chịu, nhưng lúc trước là tôi cầu xin đẩy còn ép Vũ Dương đi an ủi Đông Phi, giờ tôi còn hờn giận cái gì, dù thế nào đi nữa, Đông Phi không làm sao là tốt rồi.

Tôi cười nói: “Hai người nói những gì mà vui vẻ vậy!”

Mặt Đông Phi đỏ bừng, chu mỏ nói với tôi: “Đây là bí mật, không nói cho cậu biết!”

Nhìn khuôn mặt đầy hạnh phúc của cậu ấy, thật là đáng yêu, hình ảnh của cô sinh viên đáng yêu đang chìm đắm trong ngọt ngào và hạnh phúc, tôi không nhịn được bật cười, liếc cô ấy một cái, nói: “Lần sau không được vô lý chạy ra ngoài như vậy nữa, ở đây là đồi núi, nhỡ cậu sảy ra chuyện gì, tớ phải làm sao!”

Cậu ấy không nhìn tôi trả lời, mà len lén nhìn sang Vũ Dương gật gật đầu, vui vẻ nói: “Hì hì, hai người nói chuyện đi, tờ đi nghỉ trước đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK