Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 182

Vụ đầu tiên, một cuộc xung đột khá lớn đã nổ ra ở khu Bắc trước giờ vẫn luôn hỗn loạn, nghe nói đã có vài người chết, vụ việc vô cùng ồn ào, ngay cả phía cảnh sát đều suýt không kiểm soát được.

Hay vài nhóm xã đoàn ở thành phố T bị nhổ tận gốc, trong đó các vụ xung đột và tranh đấu cũng lan ra khắp chỗ tối của thành phố, còn về quá trình của nó thế nào thì không phải mấy sinh viên như chúng tôi có thể biết được.

Nổi nhất vẫn là vụ trong cuộc họp cấp cao của một công ty ở thành phố T đã bị người mang bom vào uy hiếp, rất nhiều doanh nhân phải ôm đầu bỏ chạy, nhưng sau đó lộ ra thì chỉ là một trò đùa.

Hai tin trước thì tôi chẳng có cảm giác gì, bởi mấy tên côn đồ lưu manh đánh nhau thì cũng chẳng liên quan gì lắm đến tôi, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với tôi, nhưng lúc nghe đến cái tin cuối, tôi lại không kìm được mà nghĩ đến Hứa Phi.

Cái hôm mà tôi với anh ấy tạm biệt nhau tôi đã từng nhìn thấy trong tài liệu của anh ấy có áp phích tuyên truyền của lần hội nghị cấp cao này.

Lúc ấy tôi cũng không để tâm mấy, nhưng giờ nghe được cái tin này lại khiến tôi không kìm được nghĩ về kế hoạch đánh cuộc kia của anh ấy.

Dù anh ấy không nói với tôi chuyện gì, nhưng tôi cũng đoán ra được một chút, nếu anh ấy thật sự muốn mở rộng sự nghiệp của mình, thì việc phát triển bất động sản thực sự là một con đường rất vững vàng, ổn định.

Nhưng bất động sản của thành phố T đa phần đều bị các tập đoàn khổng lồ nắm giữ, dù thực lực của Hứa Phi có hùng hậu thế nào thì cũng chưa đến mức có thể chống lại thế lực của cả thành phố được.

Nhưng nếu mấy doanh nhân cao cấp đó đều tập trung trong lần hội nghị cấp cao này thì chỉ cần một quả bom là giải quyết được hết, mối bất động sản sau này của thành phố T do ai nắm giữ thì cũng còn khó nói, Hứa Phi nhân cơ hội này mà phát triển mạnh mẽ cũng không phải là không thể.

Rồi lại liên tưởng đến mấy câu muốn đánh cược một phen của anh ấy, và cả cái thẻ đen như thể di chúc của anh ấy đều khiến tôi phỏng đoán rằng anh anh ấy thực sự dùng cái thủ đoạn cực đoan này để giúp bản thân tạo nên tương lai.

Nếu chuyện này thành công thì tốt, nhưng kết thúc lại biến thành một trò đùa, trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì tôi không thể biết được, nếu suy đoán của tôi là thật thì có lẽ Hứa Phi đã bị dồn vào bước đường cùng rồi.

Nghĩ đến việc anh ấy sẽ có kết cục thế nào trong lòng tôi lại lo sợ không thôi, trong lòng thầm cầu nguyện lần này chỉ là sự phỏng đoán lung tung của tôi mà thôi.

Trong lúc ăn cơm đã có rất nhiều lần tôi muốn gọi cho Hứa Phi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, tôi sợ nếu mình thật sự gọi mà lại nghe được tin tức anh ấy thực sự thất bại thì tôi sẽ sợ hãi thế nào cơ chứ.

Giống như thí nghiệm con mèo của Schrödinger vậy, trước khi mở ra cái hộp thì kết quả của nó luôn là 50-50, nhưng nếu mở hộp ra rồi thì không phải sống thì chính là chết, loại kết quả dứt khoát ấy không phải là điều tôi hy vọng.

Trong tình trạng tâm lý này, tôi không thể có đủ dũng cảm để đi chứng minh phỏng đoán này của mình là đúng.

Uông Dương thấy tinh thần của tôi có chút bất an, liền lo lắng hỏi tôi: “Viện Viện, em có phải thấy không thoải mái không, hay để anh đưa em về nghỉ trước nhé.”

Cố Dĩnh cũng lo lắng nói với tôi: “Viện Viện, có phải gần đây chị rất mệt không, hay chúng ta cứ về nghỉ ngơi trước đi!”

Tâm trạng của tôi lúc này rất rối bời nên cũng chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa, tôi liền có chút ngại ngùng mà nói với Uông Dương: “Xin lỗi anh quá, có lẽ gần đây nghỉ ngơi không tốt, tinh thần luôn không tập trung được, làm uổng ý tốt của anh quá.”

Uông Dương cười nói với tôi: “Viện Viện, em nói gì thế, giữa chúng ta không cần khách khí vậy đâu!”

Cố Dĩnh nghe anh ấy dùng giọng điệu như thể tỏ tình ấy nói với tôi, hình như có chút ghen tị, liền vội đỡ tôi dậy nói: “Em đưa chị về nhà!”

Tôi lại cười nói với Uông Dương: “Tiệc sinh nhật ngày mai, em chắc chắn sẽ đến, em không sao đâu, anh đừng lo!”

Uông Dương lo lắng nhìn tôi như thể có bao lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nhìn bóng dáng của tôi và Cố Dĩnh khuất dần, anh ấy khẽ thở dài, cũng hòa lẫn vào dòng người đông đúc.

Lúc sắp đến nhà trọ thì tôi đột nhiên nhận được tin nhắn của Lưu Tê, tin nhắn rất ngắn gọn: “Biệt thự, đến nhanh!”

Lưu Tê đã mấy ngày liền không xuất hiện, tôi không biết anh ta đang bận việc gì, gia đình anh ta rất có thế lực nên tôi cũng không lo lắng anh ta xảy ra chuyện gì nên cũng không quan tâm hành tung của anh ta.

Nhưng lời gọi của anh ta tôi cũng không dám không nghe, liền nói dối Cố Dĩnh rồi không cả khịp thay quần áo liền vội chạy đến chỗ biệt thự.

Trong phòng có ánh đèn hơi mờ, tôi vừa vào đến phòng khách liền nhìn thấy Lưu Tê quay lưng về phía tôi mà uống rượu, tôi cũng không lên tiếng quấy rầy anh ta.

Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa tôi mới từ từ đi lại chỗ quầy bar.

Nhưng lúc mà thật sự nhìn thấy anh ta, tôi liền giật nảy cả mình, anh ta thế mà lại bị thương!

Trên cánh tay trái lại quấn một lớp băng vải rất dày, việc Lưu Tê bị thương thật sự rất ít, hai lần duy nhất mà anh ta bị thương trong ấn tượng của tôi thì đều có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến tôi.

Tôi khẽ kêu lên kinh ngạc: “Lưu Tê, sao anh lại bị thương, bị thương có nặng lắm không vậy!”

Mặc dù bình thường tôi không để lắm chuyện của anh ta, nhưng thấy anh ta bị thương thế này vẫn khiến tôi lo lắng không thôi, không kìm được mà xông lại nhấc xem cánh tay của anh ta lên, có lẽ cũng vô ý chạm đến miệng vết thương nên khiến anh ấy đau đến bặm cả môi lại, nhưng lại cố nén không phát ra tiếng.

Tôi lo lắng đến muốn khóc, vội xin lỗi anh ta: “Em xin lỗi, em khiến anh đau rồi!”

Lưu Tê mỉm cười khẽ lau đi nước mắt của tôi, vẻ mặt dịu dàng đến độ chẳng giống anh ta, anh ta khẽ nói: “Không đau, cả mấy ngày nay rồi, vết thương cũng lành rồi!”

Dù anh ấy nói thế nhưng tôi vẫn thấy có vết máu tràn ra trên tay anh ta, liền biết ngay là anh ta đang nói dối, đau lòng nói: “Đã thế này rồi còn vờ vịt anh hùng gì chứ, hộp đồ y tế ở chỗ nào, để em giúp anh quấn lại băng vải!”

Lưu Tê cười chỉ cái hộp bên cạnh, tôi liền vội mở ra xem, quả nhiên tìm thấy mấy đồ xử lý vết thương.

Tôi cẩn thận giúp anh ta bôi thuốc quấn băng, vừa trách cứ nói: “Sao anh lại không cẩn thận thế chứ, sao anh lại bị thương vậy!”

Lưu Tê khẽ cười, nhìn vào mắt tôi, rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi lại: “Sao nào? Lo cho anh hả?”

Xem cái dáng vẻ đắc ý của anh ta, trong lòng tôi tự dưng có chút tức giận liền nhéo thật mạnh vào vết thương của anh ta, anh ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, cười rồi khẽ nói: “Ai lo cho anh chứ, em chỉ sợ lỡ đâu anh chết, em còn phải phí công giúp anh nhặt xác đấy!”

Lưu Tê cười, không nói gì, lúc này đột nhiên điện thoại của anh kêu lên, anh ta hơi do dự rồi cũng không nghe máy, nhưng khuôn mặt của anh ta lại dần dần trở nên nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK