Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 86: CHUỘC TỘI

Có một số việc không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể mặc cho số phận.

Có đôi khi thực sự muốn khóc cho ông trời nghe, muốn nói hết nỗi lòng chua xót một lần, tôi hi vọng bản thân mình luôn luôn đơn giản, nhưng hiện thực là một vòng xoáy đón lấy khiến người ta hãm sâu vào đó mà không có cách nào thoát khỏi. Lộ Phi nằm trong bệnh viện nửa tháng mới có thể xuống giường, bác sĩ nói cậu ta uống quá nhiều thuốc ngủ, nếu muốn khôi phục trong ngày một ngày hai thì không thực tế, phải nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi cũng phải xin nghỉ ở trường, ngày đêm ở bên cậu ta. Tuy tôi và Lộ Phi cũng đã không còn là quan hệ tình yêu, nhưng nguyên nhân chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi phải nhận trách nhiệm, tôi nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, đây đều là cái giá tôi phải trả.

Sáng sớm, một chùm ánh sáng phả trên mặt tôi, tôi duỗi người cạnh giường Lộ Phi, mắt thấy đã bảy giờ, Lộ Phi vẫn còn ngủ say, tôi vội vàng đứng lên giúp Lộ Phi nấu nước lấy điểm tâm, bây giờ tôi còn để tâm đến cậu ta hơn cả lúc còn yêu nhau, cũng rất say mê!

“Mỹ nữ, lại đến lấy thức ăn cho bạn trai hả?” Bà cụ bên cạnh nhìn tôi, nói.

“Đúng ạ, cũng đã đến giờ cơm, cháu chuẩn bị đem cơm cho cậu ấy!” Từ khi Lộ Phi xảy ra chuyện, tôi trở thành tiêu điểm của toàn bộ bệnh viện, tất cả mọi người đều hứng thú với chuyện Lộ Phi tự sát vì tình và tôi, những người bình thường bị ốm đau hành hạ cũng bắt đầu nói chuyện về những chuyện ngốc nghếch thanh niên chúng tôi kích động lỗ mãng gây ra. Họ không chỉ quan tâm Lộ Phi, còn có cả đầu sỏ gây tội là tôi, đương nhiên ở trong mắt bọn họ, tôi không hoàn toàn là người xấu, khi bọn họ biết tôi trở lại trả tiền phẫu thuật cho bạn trai, tôi cũng trở nên tốt đẹp hơn ở trong mắt họ. Dù sao ai cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi cũng lười giải thích, ở bệnh viện mấy ngày thì tôi sẽ sắm vai bạn gái của Lộ Phi mấy ngày vậy.

“Cô bé, bà khuyên cháu một câu, tiểu tử này có thể tự sát vì cháu, chứng tỏ nó thật lòng yêu cháu, may mà người đã được cứu về, cháu phải quý trọng, đừng để đến lúc già lại khiến mình hối hận!” Bà cụ tận tình nói với tôi.

Tôi cũng lười giải thích với bà cụ, người khác chỉ thấy được mặt ngoài của chúng tôi, nhưng không biết vấn đề tồn tại giữa hai chúng tôi thực sự đáng sợ dường nào, tôi mỉm cười với bà cụ, nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn bà, cháu về trước, đồ ăn nguội ăn mất ngon.” Bà cụ thấy tôi khéo léo, khen tôi: “Thực sự là cô gái tốt, mau đi đi!”

Mấy ngày này chuyện như vậy không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nhưng tôi đều đáp lại y chang nhau, càng giải thích càng loạn, chi bằng cứ trả lời những đáp án mà họ muốn nghe, có đôi khi tôi cũng khá mệt mỏi, chuyện của tôi và Lộ Phi, họ nhúng tay vào nhưng họ có thực sự hiểu những đắng cay chua ngọt trong đó không. Nếu hai người đã không vui vẻ, cứ ép buộc họ ở bên nhau thì có tác dụng gì? Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm!

Tôi sợ thức ăn nguội, vội chạy về phòng bệnh Lộ Phi, lúc này cậu ta đã ngồi trên giường, tôi dịu dàng nói với cậu ta: “Hôm qua ngủ có ngon không?” Cậu ta gật đầu, hình như không có sức nói chuyện, tôi nói tiếp: “Tôi mua cho cậu điểm tâm, nhanh ăn đi!” Nói xong, tôi đẩy bàn ăn nhỏ trên giường bệnh ra, bày thức ăn trước mặt cậu ta, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cậu ta vẫn không nói câu nào.

Tôi cứ lẳng lặng nhìn cậu ta ăn, bản thân lại không hề đói, nhưng hôm nay cậu ta có vẻ lạ lạ, không nói với tôi câu nào, tôi cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn không có dũng khí hỏi cậu ta, trong lòng thầm nghĩ có thể là cậu ta không có sức nói, kỳ thực là tôi quá ngây thơ.

Sau khi cơm nước xong, cậu ta nằm trên giường nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Tôi khá lo lắng, bởi vì nếu một người mãi không nói chuyện sẽ dễ mắc chứng trầm cảm, tôi sợ cậu ta giận, nhưng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn cậu ta giấu phiền muộn trong lòng, tôi kéo tay cậu ta, nói: “Lộ Phi, sao vậy, có gì không vui sao? Nói cho tôi nghe đi, tuy chúng ta không còn là người yêu, nhưng vẫn là bạn bè mà?” Cậu ta vẫn không nói, tiếp tục giả vờ ngủ, tôi thực sự rất buồn bực, hai ngày nay tôi không làm gì khiến cậu ta bất mãn, lẽ nào, cậu ta cũng mất trí nhớ sao?

Mang theo tâm tình buồn bực, tôi đi tới phòng nước rửa chén bát, đột nhiên nghe được có người gọi tên tôi, lúc tôi đang muốn đáp lại, mới phát hiện mấy bà cô quét dọn toilet thì thầm về tôi: “Haiz, cô có biết Lộ Phi uống thuốc ngủ kia không?”

“Biết chứ, hai ngày nay người trong bệnh viện đều nhắc đến cậu ta, cô nói xem, tuổi quá trẻ, vì để bạn gái hồi tâm chuyển ý mà ngay cả mạng sống cũng không cần, thực sự là quá choáng váng! Cô nói xem mẹ cậu ta biết được chắc hẳn sẽ rất đau lòng, con trai của mình chết đi sống lại vì cô gái khác! Haiz, hết nói nổi!”

“Tôi nghe nói, người bạn gái đó trước kia làm gái, cô nói xem tiểu tử này tốt như vậy không muốn những cô gái đứng đắn, lại tìm những cô nàng bán hoa!”

“Thời đại bây giờ khác biệt, chuyện này nhiều lắm, hàng xóm nhà tôi có vợ yên lành không muốn, mỗi ngày đều ra ngoài ở cùng cô gái khác, chúng tôi không thể nào hiểu được, có lẽ người ta rất vui, nói cái gì mà bởi vì tình yêu!”

“Suy nghĩ một chút cũng phải, người trẻ tuổi bây giờ mới vừa tiếp xúc xã hội, quá dễ dàng bị xã hội mê hoặc, đặc biệt là gái bán hoa. Cô nói xem, Lộ Phi này không để cha mẹ đến chăm sóc, mà lại là bạn gái, bọn họ vẫn là sinh viên, tiền đâu ra trả tiền thuốc men?”

“Cô nói cũng phải, sao tôi không nghĩ tới nhỉ, tôi cũng nghe y tá bên kia nói, tiền thuốc men tất cả đều là cô gái kia trả, chẳng lẽ cô ta là...”

“Nhất định rồi, bằng không tiền ở đâu ra, người trẻ tuổi bây giờ thực sự có thể làm vậy!”

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra kiên trì để lẳng lặng nghe hai bà cô này nói nhiều như vậy, nhưng họ nói cũng rất đúng, tôi cũng không cắt đứt, gần như hiểu rõ nguyên nhân hôm nay Lộ Phi không nói lời nào, xem ra cậu ta đã biết...

Tôi yên lặng trở lại phòng bệnh, nhìn cậu ta không biết nói gì, giải thích với cậu ta bản thân hôm đó bất lực thế nào, sám hối với cậu ta rằng mình không nên vì tiền mà lên giường với người đàn ông khác, vậy thì giả tạo quá. Nếu cậu ta đã biết rồi, tôi cũng không có gì buồn bực, tôi cũng lười giải thích, yên lặng làm việc của mình.

“Lý Viện!” Cậu ta đột nhiên ngồi dậy, không phải vừa nãy còn đang ngủ sao?

“Hử?”

“Cô đừng làm nữa, qua đây ngồi đi!”

Tôi rất nghe lời ngồi bên cạnh cậu ta, tôi gần như đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lòng vẫn rất bình tĩnh.

Nếu bão tố muốn tới, vậy hãy để cho nó mãnh liệt hơn đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK