“Đi chỗ nào ăn?” Tôi nói với Lưu Tê, nhìn dáng vẻ này của anh ta có lẽ là sớm đã có sẵn sự chuẩn bị. Nếu không câu nói đầu tiên nói với tôi cũng sẽ không phải là lời mời ăn cơm. Nhìn khuôn mặt Lưu Tê, tôi phát hiện anh ta dường như đã gầy đi rất nhiều, cằm trở nên nhọn thêm.
Lưu Tê cũng không trực tiếp nói mà lựa chọn trực tiếp đưa tôi ra ngoài. Tôi theo sau anh ta từng bước một, sợ lạc mất. Thực ra tôi căn bản cũng không cần phải như vậy, nhưng không biết vì sao tôi lại làm thế.
“You are a fool (Mày là đứa ngốc).” Tôi dùng tiếng anh mắng mình, nhưng Lưu Tê ngồi trước mặt tôi dường như nghe thấy câu nói này, hơn nữa, anh ta đã hiểu lầm.
“Mặc dù anh học hành không ra sao cả, nhưng câu nói tiếng anh cấp độ thấp này của em anh vẫn nghe hiểu được.” Lưu Tê lạnh lùng nói, tôi cảm nhận được rất rõ ràng sự lạnh lùng phát ra trên người anh ta. Tiếp tục như vậy có chút không ổn, tôi ý thức được vấn đề này trực tiếp chạy lên kéo cánh tay Lưu Tê.
“Trời đất chứng giám, em không có ý muốn nói anh, lời này là em nói với chính mình.” Tôi nhẹ nhàng giải thích với Lưu Tê. Đối phó với đàn ông tức giận, phụ nữ chỉ cần nhận thua làm nũng là được rồi.
Rất hiển nhiên, Lưu Tê liền thích chiêu này. Anh ta sau khi nhìn thấy tôi chịu thua như vậy, sự lạnh lùng tỏa ra trên người cũng coi như giảm đi khá nhiều. Tôi cảm thấy sự lạnh lùng phát ra trên người anh ta tất cả là bởi vì tác dụng tâm lý của chính tôi, bởi vì kiểu người bình thường không thể có loại khí thế này.
Sau khi tôi nói với Lưu Tê rất nhiều lời tốt đẹp, anh ta cuối cùng cũng quan tâm đến tôi lần nữa.
“Lần sau nói chuyện chú ý một chút.” Nghe được câu nói này của Lưu Tê, tôi sửng sốt một chút. Câu nói này hình như trước kia tôi cũng từng nói với người khác, nhưng bởi vì lần này là Lưu Tê nói với tôi, vì vậy tôi sau khi gật đầu với Lưu Tê liền tiếp tục tán chuyện.
Đến bên ngoài trường học, Lưu Tê chặn một chiếc xe taxi. Tôi và anh ta tiến vào ngồi, Lưu Tê nói với tài xế một câu: “Đến nhà hàng Hoa Hồng.”
Nghe thấy câu nói này của Lưu Tê, tôi lại lần nữa ngây ra một chút. Nhà hàng Hoa Hồng, tôi trước đây có nghe qua, đây là một nhà hàng tình nhân lớn nhất của thành phố này, người đông như trẩy hội bên trong tất cả đều là cặp tình nhân, hơn nữa trong thế giới của các cặp tình nhân, danh tiếng cũng khá tốt.
Mặc dù trong lòng tôi rất nghi hoặc, nhưng không thể biểu hiện ra bên ngoài, nếu không, chắc chắn sẽ tạo nên sự thiệt hại mang tính thực chất của quan hệ giữa tôi và Lưu Tê. Trải qua một lần không may như thế, tôi phát hiện ra bản thân trở nên thông minh hơn nhiều, chí ít có tiến bộ rất lớn trong việc quen thuộc với tính khí này của Lưu Tê, tôi thế nào cũng không chọc Lưu Tê tức giận.
Ngồi trong xe nhỏ hẹp, Lưu Tê ở rất gần tôi. Tài xế cũng là một người rất thông minh, ông ấy trực tiếp dịch gương chiếu hậu lên trên, cứ như vậy, ông ấy sẽ không nhìn thấy tôi và Lưu Tê làm gì ở đằng sau.
Tôi nhìn Lưu Tê tiến gần đến tôi, sau đó hôn tới tấp lên môi tôi. Cảm giác lâu ngày không gặp này khiến trái tim tôi không kiềm chế nổi run lên một chút, nhưng tôi vẫn nhắm mắt hùa với anh ta.
Hôn xong một nụ hôn, tôi và Lưu Tê tách ra, một cái dây nhỏ dây dưa giữa tôi và anh ta. Lưu Tê giơ tay lau khóe môi tôi một cách rất nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Tôi và Lưu Tê dừng lại phía trước một nhà hàng, Lưu Tê móc ra hơn ba trăm nghìn nhét cho tài xế đó, sau đó liền trực tiếp kéo tôi đi thẳng vào nhà hàng đó. Quả nhiên giống với lời đồn, bên trong nhà hàng Hoa Hồng có rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là người yêu, dòng người qua lại không ngớt khiến tôi có chút sợ hãi, tôi chưa từng đến những nơi chính quy như thế này.
“Đừng quá căng thẳng, sau này sớm muộn cũng sẽ quen.” Lưu Tê nói với tôi. Câu nói này khiến cho tôi yên tâm một cách kỳ lạ. Thực ra tôi cũng không phải là bởi vì dòng người đông như trẩy hội này mà cảm thấy sợ hãi, mà là tôi cảm thấy với thân phận giống như tôi căn bản không có đủ tư cách để đặt chân vào chỗ này. Nhưng câu nói này của Lưu Tê vừa hay giải quyết được sự buồn rầu này của tôi. Không phải bởi vì những thứ khác, chỉ bởi vì ba chữ “Đừng căng thẳng” mà anh ta nói từ trong miệng.
Tôi sờ lòng bàn tay của mình một chút, phát hiện có rất nhiều mồ hôi, thảo nào Lưu Tê biết tôi căng thẳng. Tôi hít thở sâu, bình tĩnh lại tâm trạng căng thẳng của mình, sau đó nắm tay Lưu Tê thản nhiên đi vào trong, giống như tôi và anh ta thực sự là một cặp tình nhân.
“Anh đã đặt bàn xong rồi sao?” Tôi nói với Lưu Tê đang đi phía trước. Nhưng nhìn thấy anh ta đi một cách quen thuộc như thế, trong lòng tôi lại có chút không thoải mái. Nhìn dáng vẻ này của anh ta, có lẽ là đã từng đưa rất nhiều cô gái đến chỗ này, tôi không phải là người duy nhất.
Vốn dĩ chính là, có vài người căn bản không hề thiếu phụ nữ, giống như Lưu Tê.
“Ừ, đã đặt xong rồi.” Lưu Tê lạnh nhạt nói, tôi cảm giác mình giống như đang đàm phán chuyện công việc với anh ta. Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy vô cùng quái dị. Tôi phát hiện ra cảm giác thích thú đó đã biến mất hoàn toàn rồi, thứ được thay thế có chút giảm nhiệt tình.
Thực ra tôi cũng có ý chiếm hữu nhất định đối với đàn ông, đặc biệt là Lưu Tê – người vẫn được gọi là bạn trai tôi. Cho dù trong lòng tôi không yêu anh ta, nhưng tôi vẫn muốn tóm anh ta trong tay.
Đây cũng là nguyên nhân tôi hoàn toàn không biết gì về tình yêu, trước kia cảm giác đối với Uông Dương có thể là yêu, cũng có thể lại không phải. Bởi vì tôi không hề yêu anh ấy đến chết đi sống lại, mà là đẩy anh ấy ra. Không biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ đến tên Uông Dương này, hơn nữa trong lòng cũng hiện lên một vài cảm xúc không thể nào yên tâm.
Luôn cảm thấy sẽ xảy ra một vài chuyện khiến tôi trở tay không kịp, sau đó dự cảm của tôi rất nhanh liền được kiểm chứng. Tôi và Uông Dương đúng là oan gia ngõ hẹp, hơn nữa bên cạnh anh ấy có một cô gái.
Tôi vốn dĩ muốn trực tiếp đi vòng qua bọn họ, nhưng Lưu Tê lại không như thế. Anh ta trực tiếp kéo tôi đi đến bên cạnh chỗ Uông Dương. Tôi phát hiện ra người con gái bên cạnh Uông Dương đó không phải là cô gái trước kia. Xem ra, anh ấy có lẽ là đã thay bạn gái rồi.
“Chào, lâu rồi không gặp.” Đối mặt với cục diện kiểu này, tôi chỉ có thể lựa chọn ngại ngùng chào hỏi Uông Dương. Sau đó tôi liền gặp phải đôi mắt lạnh lùng của Lưu Tê, dường như là trách tôi nhiều chuyện. Nhưng không có cách nào, tôi không thích khó xử, bởi vậy tôi mới muốn hóa giải sự bế tắc này.
“Ừ, lâu rồi không gặp.” Uông Dương sau khi trả lời tôi liền chỉ nhìn chằm chằm Lưu Tê. Nếu như người không biết chuyện chắc hẳn đều sẽ cho rằng hai người bọn họ mới là một đôi. Tôi và bạn gái của Uông Dương liếc nhìn nhau, sau đó nhau chóng tách ánh nhìn.
Tôi cũng không biết tôi vì sao phải trốn tránh ánh nhìn của anh ấy, lẽ nào là bởi vì trong lòng tôi có ma sao? Nhưng bây giờ tôi là bạn gái kiểu yêu chơi bời của Lưu Tê. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy kỳ quặc, bởi vậy tôi dứt khoát di chuyển trực tiếp ánh nhìn đến chỗ khác.
Thái độ phớt lờ như thế khiến Lưu Tê có chút không vui. Anh ta kéo thẳng tôi đến cùng ôm, vẻ mặt khiêu khích nhìn Uông Dương. Uông Dương cũng không hề chán chường giống như trước kia, anh ấy cũng kéo bạn gái của anh ấy thể hiện một chút sự ân ái.
Hai người đàn ông hơi có chút ấu trĩ nhìn nhau, còn tôi và bạn gái của Uông Dương cũng ngầm hiểu ý nhìn nhau một chút.