Tôi kéo Cố Dĩnh chạy thẳng một mạch qua ba bốn con phố mới dừng lại.
Mệt đến không kịp thở, Cố Dĩnh lại cười nói với tôi: "Mới vừa rồi kích thích thật đấy, không thể tưởng được chúng ta lại có thể trêu hoa ghẹo nguyệt đến như vậy!"
Tôi tức giận liếc mắt lườm cô ấy, chuyện như vậy tuy rằng thường xuyên gặp được, nhưng tình huống kỳ lạ như thế này vẫn là lần đầu tiên xảy ra, hai con ma men kia cũng không biết có lai lịch thế nào, trên người sao lại vô duyên vô cớ mang theo nhiều tiền như vậy.
"Em còn cười, nếu chúng ta không chạy nhanh, còn không biết sẽ bị bọn chúng làm gì đâu!"
Hiển nhiên Cố Dĩnh ở cùng tôi đã lâu, rất nhiều chuyện cũng sẽ không còn trúc trắc như ngày trước nữa, vừa nãy cô ấy tuy rằng có sợ hãi, nhưng chạy trốn xong, cô ấy lại coi việc này như một chuyện thú vị, gan cũng lớn hơn rồi.
Cô ấy nhìn phần ngực và bụng căng phồng của tôi, cười nghiêng ngả: "Mau, mau nhìn xem có phải tiền giả hay không!"
Tôi mới nhớ tới mấy xấp tiền bị con sâu rượu kia nhét vào áo, vội vàng lôi ra.
"Đống này lại là tiền thật, chuyện hơi rắc rối rồi đây!"
Cố Dĩnh tò mò hỏi: "Tại sao, là tên nát rượu kia cố nhét cho chị, cũng đâu phải chị cướp, phiền gì mà phiền! Chẳng lẽ chúng còn gọi cảnh sát tóm cổ chúng ta chắc!"
Tôi lắc đầu nói với cô ấy: "Em rất hiếm khi tiếp xúc với đám người trên phố nên không hiểu rõ, mấy tên côn đồ giống như chúng làm sao lại có nhiều tiền như thế được, chị nghĩ số tiền này chưa chắc đã là của chúng, nếu thật như vậy, thì chúng ta gặp phiền toái rồi!"
"Viện Viện, chắc chị nghĩ nhiều quá rồi, tiền này không phải của bọn hắn thì chẳng lẽ là do bọn hắn ăn trộm!" Nói tới đây Cố Dĩnh đột nhiên mở to hai mắt, vẻ mặt như không thể tin được, nói: "Chắc không phải thật sự là đi ăn trộm đấy chứ!"
Dường như nghĩ tới việc có thể mình sẽ bị vướng vào một vụ án nào đó, Cố Dĩnh lộ ra nét sợ hãi, vội vàng đoạt lấy tiền trong tay tôi, muốn vứt đi, "Mau vứt nó đi, đừng rước họa vào thân nữa!"
Tôi ngăn lại động tác của cô ấy, khẽ cười một tiếng, "Sao giờ mới biết sợ hả, về sau chú ý một chút, có một số việc tốt nhất không cần can thiệp vào, nếu không cũng chẳng biết sẽ đụng phải rắc rối gì đâu, có điều... "
Cố Dĩnh ngoan ngoãn gật gật đầu, giống như đồng ý với điều tôi nói, vô cùng thán phục, nhưng mà nghe tôi nói được một nửa liền ngừng lại, bèn tò mò hỏi: "Có điều cái gì, Viện Viện chị nói đi chứ, nói được một nửa lại thôi, chị muốn người ta sốt ruột chết à!"
Tôi cười nói với cô ấy: "Nhớ tới thằng cha khốn nạn làm chị điên tiết, lại dám động tay động chân với chị, đá hắn một phát xem như còn nhẹ rồi, số tiền này chúng ta cũng không cần phải ném, lợi cho người khác, không bằng lợi cho mình!"
“Không phải chị nói sẽ có rắc rối à, giờ lại sao nữa?"
" Em không hiểu, bọn họ say bí tỉ như vậy, khỏi bàn đến sau khi tỉnh lại còn nhớ được ra chúng ta hay không, với lại số tiền này có khả năng không phải là của chúng, ném nhiều như thế, nhất định chúng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì cho cam, vậy cũng coi như là chút trừng phạt dành cho việc chúng can tội dám đùa giỡn chúng ta!"
Cố Dĩnh chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nói với tôi: "Như vậy chắc chắn không có vấn đề sao!"
Tôi cười cười, thu lại từng xấp tiền, an ủi cô: "Không sao, yên tâm đi, thành phố T lớn như vậy, cơ hội có thể gặp lại bọn chúng là vô cùng ít, không có việc gì!"
"Vậy được rồi!" Cố Dĩnh tuy rằng vẫn hơi lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng thản nhiên của tôi, cô ấy cũng an tâm hơn, từ khi cô ấy mở lòng với tôi, liền giống như có một loại tín nhiệm trời sinh cùng ỷ lại đối với tôi, hễ có chuyện gì lớn, cô ấy luôn muốn nghe đề xuất của tôi rồi mới có thể đưa ra quyết định, cũng chẳng biết cái tính điềm tĩnh chín chắn ngày trước của cô ấy đi đâu rồi.
Thật ra ngẫm kỹ lại thì cũng cũng hiểu được, Cố Dĩnh chính là một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, chuyện gì cũng do cha mẹ giúp đỡ sắp xếp đâu vào đấy, cho dù sau này gia cảnh sa sút, nhưng mẹ cô ấy cũng chẳng để cô ấy phải chịu khổ sở bao giờ, con đường trưởng thành của cô ấy vẫn luôn ấn định như vậy, dường như chưa từng thay đổi.
Nếu như không thật sự rơi vào bước đường cùng, cô ấy cũng sẽ chẳng phải hy sinh nhiều như thế, lỡ như tôi không can thiệp vào giữa chừng, có khi cô ấy sẽ tiếp tục sa đọa hơn, cũng có khi sẽ cố gắng nỗ lực đi lên, khi đó, tương lai của cô ấy sẽ ngập tràn những biến số.
Nhưng do có tôi can dự vào, cô ấy đã vượt qua cửa ải khó khăn lớn nhất, hơn nữa đúng vào lúc yếu đuối, cô ấy tìm được bến đỗ là tôi, lòng cũng dựa dẫm vào tôi, đó là bước chuyển ngoặt mấu chốt trong việc thay đổi tính cách của cô ấy, tôi đối tốt với cô ấy, khiến cho cô ấy tìm về cảm giác của ngày trước, tựa như ngày mà cô vẫn luôn nương tựa vào mẹ mình.
Tôi rất vui vì cô ấy đã nhanh chóng thoát ra khỏi ám ảnh trong lòng, nhưng lại hơi lo lắng đối với việc Cố Dĩnh bám dính ỷ lại vào mình, đúng là hiện tại tôi vẫn còn chút năng lực bảo vệ cô ấy, nhưng tôi không có khả năng luôn kè kè bên cạnh cô ấy được, chẳng biết rằng một khi không có tôi kề bên thì cô ấy sẽ biến thành như thế nào, thật sự khiến người ta lo lắng không thôi.
Ôm suy nghĩ linh tinh, tôi cùng Cố Dĩnh gọi xe đi tới chỗ Uông Dương tổ chức tiệc.
Đây là một nhà xưởng cũ nát, xung quanh bốn phía không có bất cứ công trình nào, cũng không biết là ai có đầu óc kinh doanh mà sửa chữa lại nơi này thành một quán bar tự do.
Từ bên ngoài nhìn vào, nhà xưởng trông vô cùng cũ kĩ, nhưng mà bên trong trang hoàng lại khác hẳn một trời một vực, phong cách tràn ngập không khí Rock Punk rất dễ thu hút sự hưởng ứng từ giới trẻ, vì vậy nơi đây trở thành một trong những địa điểm tập trung tổ chức hội họp của thanh niên có tiền trong thành phố.
Chuyện Uông Dương thích âm nhạc, nhất là nhạc jazz, tôi cũng là mới biết được gần đây.
Nhìn không ra, thanh niên yếu ớt bề ngoài nhã nhặn lịch sự này, vậy mà nội tâm lại cuồng dã như thế, ngược lại là khiến tôi hơi kinh ngạc.
Uông Dương nhìn thấy chúng tôi đến, vội vàng buông saxophone trong tay xuống, giới thiệu chúng tôi cho đám bạn cùng chơi nhạc với anh ấy.
Mấy người bạn của anh ta có vẻ đều là con nhà đại gia, ai trông cũng ưu tú, bọn họ cũng giống như Uông Dương, rất bình dị gần gũi, không như đám đỏng đảnh vênh váo khiến người khác chán ghét.
Nói chưa được mấy câu mà họ đã bắt đầu khen ngợi tôi cùng Cố Dĩnh xinh đẹp ra sao, lại dò hỏi xem chúng tôi có bạn trai hay chưa, làm cho hai đứa tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này Cố Dĩnh liền nhẹ nhàng kéo cánh tay tôi, giống như đang tuyên bố chủ quyền, nói với bọn họ: "Ngại quá, Viện Viện nhà tôi là hoa đã có chủ, mọi người đến muộn rồi!"
Nhưng mọi người đều coi lời của cô ấy là câu bông đùa, vui vẻ cười ha ha.
Chúng tôi đến là lúc buổi tiệc chính thức khai màn, nói là tiệc sinh nhật nhưng đúng hơn là buổi biểu diễn quy mô nhỏ của ban nhạc của Uông Dương, bọn họ liên tục chơi bốn năm bản nhạc, nhận được sự reo hò cổ vũ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.