Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 164

Vừa chớp mắt đã chập tối rồi, cũng sắp đến thời gian hẹn rồi, tôi và Đông Phi chào nhau một cái, trang điểm đơn giản một chút liền ra ngoài.

Không giống với lúc chủ động đi tìm khách, tôi không trang điểm quá gợi cảm, nhưng chiếc váy liền bó sát người màu đen trên người vẫn làm lộ ra thân hình uyển chuyển của tôi.

Đi bộ ra khỏi khu nhà trọ không lâu, tôi đang định bắt xe đến địa điểm đó thì một người đàn ông lại chắn trước mặt tôi.

Lại là người bao nhiêu ngày nay không lộ diện-Giả Tường Vũ.

“Sao anh lại xuất hiện ở đây!” tôi hỏi một cách kì lạ.

Giả Tường Vũ thấy tôi không sao che đậy nổi vẻ mặt đầy hưng phấn, anh ta nói một cách không tự nhiên: “Viện Viện, anh vẫn chưa cảm ơn em tử tế lấy một lần, cảm ơn em giúp anh tìm được công việc!”

Trong lòng tôi còn có việc, không muốn vướng víu gì với anh ta, liền lạnh lùng nói với anh ta: “Ồ, không phải anh đã mời tôi ăn cơm rồi sao, chuyện nhỏ thôi mà, anh không cần để trong lòng đâu!”

Nhưng anh ta rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, đột nhiên không biết kiếm đâu ra một bó hoa tươi, đưa đến trước mặt tôi, nói: “Viện Viện, anh thích em đã lâu rồi, em đồng ý làm bạn gái anh không?”

Tôi ngờ vực nhìn anh ta, cảm giác hôm nay anh ta rất lạ, không biết sao tôi lại có cảm giác vô cùng phản cảm với lời tỏ tình của người lỗ mãng như anh ta.

Tôi nhẹ nhàng lùi về sau một bước, không nhận lấy bó hoa của anh ta, mặt có hơi cứng lại nói với anh ta: “Anh đang làm gì vậy, không phải tôi đã sớm nói với anh rồi sao, tôi sẽ không thích anh đâu, sao con người anh lại như vậy chứ!”

Dường như anh ta rất kích động, mở to mắt nói với tôi: “Tại sao, sao em không đón nhận tình cảm của anh, lẽ nào chỉ vì anh là một kẻ nghèo nàn nhà quê sao?”

Tôi không biết rốt cuộc anh ta nổi điên cái gì, nhưng dẫu sao anh ta cũng là đồng hương của tôi, tôi không đành lòng làm tổn thương anh ta quá sâu, liền dịu dàng nói: “Anh đừng hiểu lầm, trước giờ tôi không có ý xem thường anh, chỉ là tôi cảm thấy chúng ta không thể thôi!”

“Có gì không thể chứ, chúng ta đến từ cùng một nơi, gia đình cũng được coi là môn đăng hộ đối, sao em cứ từ chối anh thế, chẳng emu cho anh lấy một cơ hội!” Lời anh ta nói vừa gấp lại vừa nhanh, khiến tôi không biết phải làm sao.

Tôi lùi lại đằng sau mấy bước liền, thực sự bực mình với sự quấy rầy của anh ta, liền lạnh lùng nói với anh ta: “Lẽ nào môn đăng hộ đối thì tôi phải đón nhận anh sao, anh xem mình là cái gì vậy!”

Lời nói có hơi mỉa mai nghe vào tai anh ta, dường như làm nổ một quả bom nghìn cân trong lòng anh ta, cơ thể anh ta đong đưa mấy cái suýt chút té ngã, anh ta cố gắng vịn vào bức tường mới có thể ngăn cơ thể đang trong tư thế sắp ngã xuống lại.

“Cuối cùng, cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng rồi hả, em chính là xem thường tôi, xem thường xuất thân của tôi đúng không, đây chính là lí do trước giờ em không thèm ngó lơ đến tôi đúng không?”

Tôi thấy dáng vẻ lung lay sắp đổ đó của anh ta thì biết lời nói của mình làm tổn thương người khác quá rồi, liền làm dịu giọng mình, nói: “Nãy tôi nói nhầm, tôi xin lỗi anh, tôi thật sự không có ý xem thường anh, chúng ta đều là những đứa trẻ nghèo đến từ cùng một vùng quê, sao tôi có thể xem thường anh cơ chứ!”

Giả Tường Vũ cúi đầu xuống, tôi không nhìn thấy ánh mắt anh ta, cũng không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì, anh ta im lặng một lúc, đột nhiên cười khanh khách nói: “Ha ha, đứa trẻ nghèo, em đâu phải đứa trẻ nghèo, em nhìn xem những thứ em đang mặc, đang dùng bây giờ đi, một bộ đó cũng phải 5, 6 triệu đó, số tiền đó ở quê chúng ta cũng phải đủ cho một gia đình tiêu một năm đó!”

Mặt tôi tự nhiên trắng bạch ra, đúng như anh ta nói thực sự tôi của hai năm trước không thể so sánh với tôi bây giờ nữa rồi, những thứ mấy chục nghìn thậm chí mấy trăm nghìn tôi đều không coi là gì nữa rồi, bộ quần áo đang mặc trên người cũng không được coi là tốt nhất trong số quần áo của tôi, nhưng tôi đã tốn cả hơn 9 triệu để mua nó đấy, trước kia toàn vứt trong tủ, hôm nay mới mặc lần đầu.

Bất giác tôi đã trở nên xa xỉ như vậy rồi sao, đã bao lâu rồi tôi không còn để ý đến giá tiền của những bộ quần áo tôi đang mặc trên người này nữa vậy.

Lời nói của anh ta như kim đâm vào tôi, khiến tôi có một cảm giác bị người ta bóc trần lưng ra, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh nói những thứ đó làm gì, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Anh ta cười nhạt một tiếng, trong lúc tôi còn đang sửng sốt, anh ta đột nhiên lao về phía tôi, dùng sức đè tôi vào tường, cả cơ thể đè chặt lên người tôi, khiến tôi không thể nào cựa quậy được.

“Làm gì, em nói xem tôi muốn làm gì, tôi muốn làm điều mà rất nhiều người đàn ông làm với em!” anh ta như bị tâm thần vậy, trong lời nói ngập tràn sự điên cuồng.

Tôi ra sức giãy dụa, không biết tại sao trong lòng tôi có một loại phản cảm, một loại kháng cự theo bản năng với sự gần gũi của anh ta.

Nhưng sự phản kháng của tôi khiến anh ta càng hưng phấn hơn, tay anh ta sờ mó lung tung trên cơ thể tôi, môi cũng ra sức hôn lên vùng cổ và ngực tôi.

Ngửi thấy mùi trên cơ thể anh ta, không biết đó là mùi gì, có lẽ cũng chẳng khác với mùi trên cơ thể những người đàn ông khác, nhưng giờ tôi chỉ thấy mùi của anh ta khiến tôi thực sự ghê tởm, thực sự không muốn gần gũi với anh ta, tôi dùng sức giơ một bên chân lên đá thật mạnh vào vùng kín của anh ta.

Sự đau đớn dữ dội khiến anh ta không emu nổi, cả người cong lại như con tôm.

Anh ta trợn hai mắt đỏ ngàu lên nhìn tôi, cả khuôn mặt đều là loại dục vọng bị bóp méo khiến người ghê tởm.

Tôi lạnh lùng nói: “Giả Tường Vũ, tôi vốn tưởng rằng anh khác với những kẻ đó, nhưng không ngờ rằng anh lại còn đê hèn hơn so với tưởng tượng của tôi, loại người như anh cho dù chạm nhẹ vào thôi cũng khiến tôi ghê tởm đến buồn nôn!”

Anh ta cười gằng lên, móc từ trong túi áo ra một thứ rồi gắng sức ném về phía tôi, sau đó cười mỉa mai: “Cô tưởng cô là đồ tốt sao, cô xem đây là cái gì, cô có còn nhớ lúc đó cô đã vừa kéo vừa đẩy như thế nào không?”

Tôi cúi đầu xuống nhìn thứ anh ta vừa vứt qua, mặt lại trắng bạch ra, đó lại chính là chiếc quần lót bị mất hôm bị người ta hiếp dâm trong con hẻm nhỏ cách đây không lâu.

“Giả Tường Vũ, kẻ hôm đó là anh!” tôi sửng sốt hỏi, tôi lập tức lại nghĩ đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn, tại sao hôm đó anh ta lại xuất hiện ở đó, rồi một loạt manh mối xuất hiện trong đầu rôi, một phỏng đoán khiến người ta phải khiếp sợ khiến tôi sửng sốt kêu lên: “Anh, anh lại dám theo dõi tôi, cái tên biến thái nhà anh!”

Giả Tường Vũ không hề phản bác lại lời chỉ trích của tôi, nhưng anh ta lại cười khẩy, nói: “Nếu không phải tôi theo dõi cô thì cũng không thể biết được cô có nhiều người đàn ông đến vậy, nếu không phải tôi theo dõi cô, cũng sẽ không vô tình nhìn thấy bộ dạng xấu xí của cô lúc bị người ta hiếp dâm, cô lẳng lơ đến độ thật sự khiến tôi thấy ghê tởm!”

Lời đã nói toạc ra như vậy rồi thì tôi cũng chẳng còn gì phải lo lắng, liền lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi là người như thế nào không đến lượt anh quản, còn anh là người thế nào tôi cũng không quản nổi, nhưng anh lại theo dõi tôi, thật khiến tôi càng khinh thường nhân phẩm của anh hơn, anh khiến tôi ghê tởm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK