Tôi không hiểu nhạc jazz, hơn nữa các ca khúc mà bọn họ diễn tấu phần lớn đều là nhạc nước ngoài, hầu như tôi chưa từng nghe qua, tuy rằng rất êm tai, nhưng mà rất khó làm cho tôi hưởng ứng theo.
Khi ban nhạc nghỉ ngơi là lúc mọi người bắt đầu vui vẻ, đầu tiên là khiêu vũ, sau đến thi uống rượu, thi hát, náo nhiệt không ngớt.
Dường như trước kia Cố Dĩnh cũng từng tham gia hội họp kiểu này, nên ứng phó rất thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu tôi không uống rượu thì lại rất khó để dung nhập vào bầu không khí ấy.
Nhân lúc Cố Dĩnh cùng người khác cụng ly, tôi lấy một bình rượu, một mình một người đi lên sân thượng của nhà xưởng.
Nơi này hình như cũng từng được sửa chữa qua, bên trên có mấy chiếc ghế nằm, ô che nắng vv.. đầy đủ hết, có thể nhận thấy rằng người đứng ra tổ chức cũng rất biết hưởng thụ.
Tôi tìm một cái ghế nằm, thoải mái ngả người xuống, vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh đẹp của bầu trời đêm, cảm thấy rất hài lòng.
Qua một lúc, tôi nghe thấy động tĩnh từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì phát hiện hóa ra là Uông Dương đang cầm một chai rượu đi tới.
"Sao anh lại tới đây, không phải đón tiếp mấy người bạn kia nữa sao!?" Tôi tò mò hỏi.
Uông Dương nâng chén rượu, cười nói: "Bọn họ đều là trùm nghiệm rượu, chỉ cần có rượu thì cái gì cũng mặc kệ!"
Lần trước gặp mặt riêng với anh ta không biết chuyện đó đã cách đây bao lâu rồi, nhớ đến mối quan hệ kì diệu giữa hai chúng tôi, không nhịn được có hơi mất tự nhiên, vì để che giấu bối rối trong lòng, tôi uống một ngụm rượu lớn.
Anh ta thấy tôi trầm mặc, liền giơ ly rượu nói với tôi "Em có thể đến đây, anh thật sự rất vui, một ly này anh mời em!"
Tôi vội vàng nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh, phải là em mời anh mới đúng!" Nói xong tôi vội vàng rót chút rượu, cùng anh cụng ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Anh ta nhìn về phía thành phố đèn đóm sáng trưng cách đó không xa, hàm xúc nói : "Bất giác mà chúng ta đã quen nhau được gần ba năm rồi nhỉ!"
"Hơn hai năm!" Tôi nhẹ nhàng nói.
"Em xinh đẹp hơn rất nhiều so với khi lần đầu tiên anh trông thấy em!"
Nghe anh ta nói, tôi bất giác chậm rãi cúi đầu, nghĩ thầm trong lòng: "Đúng vậy, hơn hai năm, em xinh đẹp thành thục hơn rất nhiều, nhưng tâm hồn cũng dơ bẩn hơn rất nhiều, em đã không thể quay đầu nữa rồi, cũng chẳng còn là một cô gái sạch sẽ xinh đẹp như xưa nữa!"
Tôi hơi cười khổ, lập tức ngẩng mặt lên tươi cười nói với anh ta: "Cũng hơn hai năm rồi, anh vẫn dùng cách cũ rích ấy để tán gẫu với con gái, chẳng trách vợ chưa cưới không cần anh!"
Uông Dương thở dài một hơi, nói: "Em sai rồi Viện Viện, không phải là cô ấy không cần anh, mà là anh cố ý hủy bỏ hôn ước!"
Nghe thấy những lời này của anh ta, trong lòng tôi kinh ngạc, tuy rằng tôi không biết gì mấy về vợ chưa cưới của anh ta, nhưng mà tôi vẫn biết gia đình bọn họ coi như môn đăng hộ đối, hơn nữa cô gái kia cũng rất xinh đẹp, thấy thế nào cũng rất xứng với Uông Dương, sao anh ta lại hủy bỏ hôn ước này cơ chứ!
"Vì sao, chẳng phải ngày trước tình cảm của các anh rất tốt sao!" Tôi khó hiểu hỏi.
Uông Dương cười khổ, nói: "Anh vốn cũng cho rằng mình thích cô ấy nên bọn anh mới đến với nhau, nhưng sau này anh phát hiện mình đã sai, hơn nữa sai vô cùng nghiêm trọng, mỗi khi ở bên cô ấy, anh luôn bất giác tưởng tượng đến một người khác, anh thấy rằng đây là không tôn trọng cô ấy, vừa có lỗi với mình, lại càng có lỗi với cô ấy... "
Nghe anh ta nói, tôi hoảng hốt kinh hãi, nhưng cũng mơ hồ nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, rõ ràng anh đang ám chỉ tôi, tôi không chờ anh nói hết mà vội vàng ngăn lại, "Uông Dương, anh đừng nói nữa!"
"Không, anh muốn nói!" Uông Dương gần như là hét lên với tôi, anh ném ly rượu xuống, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay tôi, mắt nhìn tôi chăm chú, xúc động nói: "Người anh không quên được chính là em, Lý Viện!"
Đôi mắt của tôi liền đỏ lên, tôi quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với anh: "Đừng nói nữa Uông Dương, van cầu anh đừng nói nữa!"
"Không, anh muốn nói, không chỉ muốn nói, mà anh còn muốn em hiểu ra rằng, cho đến giờ anh vẫn chưa từng quên em, sáng sớm tỉnh dậy trong mơ là em, lúc ngẩn ngơ trên phố ngay cả người qua đường cũng đều là em, Lý Viện, em đã trở thành cơn ác mộng của anh, em có biết không!"
Trái tim tôi bất chợt rối bời, vì sao, Uông Dương, em vốn cho rằng mình đã chôn chặt tình cảm của mình đối với anh xuống tận đáy lòng, để cho nó hoàn toàn chết đi, nhưng tại sao anh lại muốn đánh thức nó, anh biết rõ sẽ không có kết quả gì, tại sao vẫn còn muốn làm tổn thương trái tim em một lần nữa.
Tôi dùng sức vung tay, lập tức tát thật mạnh lên mặt của anh ta.
Một tiếng "bốp" vang lên, nghe vô cùng rõ ràng trên sân thượng vắng vẻ không người.
"Tỉnh lại đi Uông Dương, anh biết anh đang nói gì hay không, anh say rồi à!" Tôi cũng nói gần như là gào lên.
Nhưng Uông Dương dường như cũng không quan tâm đến cái bạt tai kia của tôi, ngược lại bưng gò má bị tôi đánh mà mỉm cười , "Viện Viện, anh biết, anh biết là trong lòng em vẫn có anh phải không!"
Nước mắt làm cho tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ, giọng nói cũng vì kích động mà lạc hẳn đi, "Tại sao cứ cố tình xuất hiện đúng lúc em cảm thấy mình đã quên được anh, tại sao khi em cho rằng hai chúng ta có thể trở thành bạn bè, anh lại nói với em những lời này, xin anh hãy buông tha cho em đi Uông Dương, cũng buông tha cho chính mình được không, chúng ta không có khả năng đâu!"
"Sao lại không có khả năng, em bận tâm đến thân phận của anh sao, tất cả những thứ đó anh không cần, chỉ cần có em ở bên, anh chẳng quan tâm gì hết!"
Hình như tôi đã quên, Uông Dương thế nhưng lại là một người dám trực diện gây xích mích với Lưu Tê, ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh ôn hòa của anh ấy là một trái tim cố chấp, thậm chí có chút bướng bỉnh, anh ấy thông minh lanh lợi, khoan dung kiên nhẫn, có đầu óc lại càng có dũng khí, những chuyện ấy nói, lời mà anh ấy hứa hẹn, rất hiếm khi không thực hiện được.
Anh ta là một người đã dám hứa thì sẽ tuân thủ lời hứa, còn có thể vì ước hẹn đó mà trả mọi giá.
Tôi tin tưởng anh ta nói được làm được, nhưng mà tôi không muốn như vậy, tôi không muốn vì mình mà anh ta phải đánh mất điều gì, thứ anh ta muốn tôi không thể cho, hiện giờ việc duy nhất tôi có thể làm chính là tận lực đánh bay cái suy nghĩ hoang đường nực cười ấy đi.
"Anh tỉnh táo một chút đi, Uông Dương, anh với em trời sinh đã không phải người thuộc cùng một thế giới, chúng ta vĩnh viễn không có khả năng có kết quả gì đâu, anh có thể đừng lãng phí thời gian và tình cảm với em nữa được không, coi như em cầu xin anh đấy!"
Uông Dương cũng rơi nước mắt, anh run rẩy hai tay, giống như đang khẩn cầu, hoảng loạn nói: "Viện Viện, chẳng lẽ hiện tại em còn không rõ tình cảm của anh dành cho em sao, vì em, anh thật sự có thể không màng tất cả!"
"Nhưng em bận tâm, em thật sự không đáng để anh làm như vậy, Uông Dương, đừng có ngu ngốc như thế nữa!" Để nói câu này tôi gần như là hét lên, thật sự tôi không biết khuyên bảo anh ta thế nào, tính cố chấp của anh ta quả nhiên đã ăn sâu vào tận xương tủy, tôi chỉ có thể cố gắng cao giọng cảnh cáo anh.