Sau khi Thẩm Lệ Lệ biết tôi là người của Lưu Tê, cũng không giới thiệu làm ăn cho tôi nữa, còn thỉnh thoảng hỏi tôi về Lưu Tê.
Trên thực tế từ ngày hôm đó trở đi, Lưu Tê không hề nói với tôi câu nào, mỗi ngày tan học đều trực tiếp rời đi, giống như người lạ vậy.
Khó xử nhất chính là tôi vẫn giả vờ làm bạn gái của Lưu Tê trước mặt người khác.
Từ ngày Hàn Tinh Vũ đến phòng học đánh tôi đến nay cũng qua được một tuần, các bạn học đều nói tôi là kẻ khẩu Phật tâm xà, trước kia nhìn ngoan ngoãn đều là giả bộ.
Tôi đối với những lời đồn nhảm này cũng chỉ là bật cười, mọi người chỉ biết bằng lòng tin tưởng những thứ mà bọn họ muốn tin.
Hôm nay tôi lại nhận được tin nhắn của Dương Hồng, bảo tôi đến khách sạn phòng 311 đợi cậu ta, nếu không sẽ phát tán đoạn video của tôi.
Tôi còn tưởng rẳng Dương Hồng là vì tôi là bạn gái của Lưu Tê mà không dám uy hiếp tôi, không ngờ nên đến vẫn cứ đến, có lẽ thấy gần đây Lưu Tê căn bản không để ý đến tôi, đoán rằng Lưu Tê đã hết hứng thú với tôi rồi.
Tôi do dự có nên đi hay không, đoạn video trong tay Dương Hồng mà bị phát tán ra, tôi nhất định sẽ bị nhà trường đuổi học.
Quan trọng nhất đó là nếu như bị mẹ tôi biết được, vẻ mặt thống khổ của mẹ còn khiến tôi đau khổ hơn việc lấy dao cứa lên người tôi.
Nội dung trên lớp tôi cũng không nghe vào tai, trong đầu nghĩ đến toàn là làm sao lấy được đoạn video trong tay Dương Hồng, tôi cũng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, nhưng nếu như chọc giận Dương Hồng, nhất định sẽ phát đoạn video này lên diễn đàn trường.
Huống hồ là do chính tôi không chú ý mới không cẩn thận bị Dương Hồng quay được video, lỗi sai cũng là do tôi.
Tôi chỉ có thể nghe theo Dương Hồng nhanh chóng đến khách sạn.
Tôi không biết còn có ai có thể giúp tôi, còn có ai thật lòng giúp tôi.
Mở cửa phòng, Dương Hồng từ phía sau ôm lấy tôi, hít một hơi sâu bên cổ tôi, trên người cậu ta sặc mùi rượu cùng khói thuốc, khiến tôi ghét bỏ nhíu mày.
Tôi muốn cướp lại đoạn video trong tay cậu ta, nhưng tôi căn bản không đánh lại cậu ta, tôi chỉ là một phụ nữ, hơn nữa là một người nghèo đói từ quê lên, cậu ta là con nhà giàu, còn là một người cao lớn, bất luận trên phương diện nào, tôi chỉ giống như một con kiến mà thôi.
“Thơm quá, nhiều ngày như vậy rồi nhớ chết tớ rồi.”
“Sao vậy, không sợ bạn gái cậu sao?” Tôi lạnh giọng khiêu khích nói, lần trước Hàn Tinh Vũ đánh tôi, cậu ta hờ hững lạnh nhạt quay đi không quan tâm, hôm nay lại muốn dây dưa với tôi.
Tôi không biết là tôi đê tiện hay cậu ta hạ lưu, e rằng cả hai chúng tôi đều có.
Dương Hồng nhếch miệng nói: “Đồ gái điếm chết tiệt, trong tay tôi vẫn bắt thóp của cô, làm cô đã là để mắt đến cô lắm rồi.”
Dương Hồng một tay đẩy tôi lên giường, cúi người xuống.
Tôi ngoại trừ mặc cậu ta thao túng thì quả thực không tìm ra được cách nào thoát khỏi cậu ta.
Dương Hồng uống chút rượu, ngay cả quần áo cũng không cởi mà trực tiếp vào, tôi cũng muốn phản kháng nhưng không chống lại được cậu ta, lăn qua lăn lại trực tiếp đi vào, đợi đến khi dừng lại mới phát hiện, cậu ta lại trực tiếp bắn vào bên trong tôi.
Dương Hồng thỏa mãn vỗ lên mặt tôi nói: “Sau này cậu cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tiền sẽ có không ít.”
Tôi chán ghét tránh mặt sang một bên, nếu như ánh mắt có thể giết người, Dương Hồng ở trước mặt tôi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Dương Hồng quăng một xấp tiền lên mặt tôi, tôi phát hiện cậu ta rất thích dùng tiền ném lên mặt người khác, có lẽ là vì cậu ta có tiền là một kẻ giàu có, bình thường dùng tiền đập người khác đã quen rồi đi.
Tôi im lặng không lên tiếng, cầm tiền đếm rồi lại đếm, ngay cả tôi cũng có chút khinh bỉ chính mình.
Nhưng có ai bỏ qua được tiền.
“Đồ gái điếm tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng hiện giờ Lưu Tê chơi đùa với cô thì cô ra vẻ, tôi muốn làm cô, thủ đoạn có rất nhiều.” Dương Hồng dùng tay bóp lấy cằm tôi, ép tôi nhìn cậu ta.
Tôi đoán e rằng hắn không dám chọc đến Lưu Tê, chỉ có thể uy phong trước mặt tôi mà thôi.
“Cậu không sợ tớ sẽ nói chuyện ngày hôm nay cho Lưu Tê sao?” Tôi vắt chéo hai chân, giễu cợt nói, tôi biết Dương Hồng căn bản không làm gì được Lưu Tê, Lưu Tê là đầu sỏ đánh nhau ở trường, Dương Hồng nhiều lắm chỉ có thể xem là kẻ có tiền mà thôi.
Có lẽ Dương Hồng nhìn thấy nụ cười giễu cợt của tôi có chút thẹn quá hóa giận, một tay tát lên mặt tôi.
“Đồ gái điếm chết tiệt, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi không làm gì được Lưu Tê, thì tôi không làm gì được cô sao? Lưu Tê là ai, phụ nữ nhiều không đếm xuể, đợi hắn chơi đủ rồi, tôi sẽ khiến cô phải nếm mùi sống không bằng chết.” Dương Hồng uy hiếp nói.
Tôi lạnh giọng cười, đúng vậy, tôi chỉ là gái điếm trong mắt bọn họ, cái gọi là phụ nữ trong miệng ấy à, trong lòng bọn họ, muốn phụ nữ thế nào sao lại không có được.
Đợi bọn họ chơi chán rồi, hết hứng thú với tôi rồi, sợ rằng cuộc sống của tôi mới bắt đầu thực sự khó khăn.
Dương Hồng mặc quần áo, rời khỏi khách sạn, tôi ngồi trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống, chỉ cần người khác có tiền là có thể mặc ý làm bừa trên người tôi, dùng đồ vật khó coi của bọn họ di chuyển trong người tôi.
Đột nhiên rất muốn quay về như trước kia, mặc những bộ quần áo cũ kỹ, ăn những món ăn rẻ mạt, cho dù mỗi ngày bị người ta coi thường, chỉ là đứa nhà quê nghèo nàn từ dưới quê lên, cũng tốt hơn hiện tại áo cơm không lo, mặc hàng hiệu, lại sống giống như gái điếm vậy, chỉ cần có tiền là có thể lên giường, chỉ cần có quyền là có thể bị người ta ức hiếp.
Tốt hơn khi người khác tuy kính nể ở trước mặt bạn nhưng ở đáy lòng lại chửi bạn thậm tệ, coi thường, xưng hô không phải gái điếm thì sẽ là tiện nhân, tốt hơn rất nhiều.
Tất cả mọi thứ rốt cuộc là cuộc sống mà tôi theo đuổi sao? Tôi chỉ muốn bản thân mình khấm khá hơn một chút, tôi sai rồi sao?
Tôi bắt đầu mơ màng.
Đã từng cho rằng nhẫn nại nhường nhịn một chút, là vì để sau này sẽ được hạnh phúc hơn, nhưng trải qua bao lần không ngừng nhường nhịn, không ngừng lùi bước mới phát hiện, thì ra nhường nhịn chỉ là cách tự an ủi mình của kẻ yếu mà thôi.
Vào lúc tôi lang thang không mục đích đi trên đường thì gặp được Uông Dương.
Tôi vẫn luôn có một bí mật, đến ngôi trường này người đầu tiên tôi quen chính là Uông Dương, anh ấy ấm áp, lương thiện.
Anh ấy phóng thoáng, sạch sẽ. Là người trong mỗi giấc mơ tôi đều muốn, tuy rằng gia đình anh ấy rất giàu có, nhưng trên người anh ấy trước giờ chưa từng dính vào những thói hư tật xấu của bọn có tiền, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
“Lý Viện.” Uông Dương lại gọi tên tôi, tôi vốn tưởng rằng người vốn tầm thường như tôi, anh ấy cao cao tại thượng giống như ánh mặt trời lóa mắt căn bản sẽ không nhớ một người qua đường như tôi.
Trước đây tôi chỉ biết dùng ánh mắt mến mộ nhìn anh từ xa, sau đó sẽ lại lặng yên cúi đầu xuống, đó là tôi của trước kia.
Hiện giờ tôi lại nhìn thấy anh ấy, tôi thậm chí ngay cả ánh mắt mến mộ cũng không dám để lộ ra, tôi vốn không xứng với anh ấy, nếu như nói trước kia là hạt cát trên đường, vậy thì hiện giờ chính là vũng bùn dưới chân anh ấy.
“Em sao vậy, bị ốm sao?” Uông Dương không vội vàng rời đi giống như trong tưởng tượng của tôi, mà là nở nụ cười đứng bên cạnh tôi, dùng tay sờ lên trán tôi.
Nụ cười của anh lóa mắt giống như ánh mặt trời chiếu sáng.
“Thật trùng hợp.” Tôi chặn lại tay anh, ép buộc chính mình nở nụ cười, híp mắt cười nói với anh ấy.
“Anh tưởng thế gian này không có chuyện trùng hợp như vậy chứ, vườn trường lớn như vậy lại có thể khiến hai ta gặp nhau.” Uông Dương bắt lấy tay tôi, nở nụ cười giống như đứa trẻ, trong lời nói của anh không có sự khoa trương của Dương Hồng, cũng không sự lạnh lùng như Lưu Tê, mà ấm áp giống như nắng ấm, giống như nam châm vậy, khiến người ta không rời mắt được.
“Em còn có việc, em đi trước.” Tôi rũ mắt xuống, rút tay mình từ trong tay anh.
“Lý Viện! Anh thích em!” Uông Dương thấy tôi lùi một bước liền vội vàng bước lên, vẻ mặt mang theo tia lo lắng không vướng bất kỳ vẩn đục nào.
Nhưng trong lòng tôi đã cuộn sóng, sóng biển mãnh liệt, trời ạ! Nếu như hai tháng trước Uông Dương có thể cùng tôi sánh vai đi trên cùng một con đường, đối với chính mình mà nói nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.