Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 117: TẶNG QUÀ

Vì không muốn anh ta biết quá nhiều về chuyện của tôi với Đông Phi, tôi không còn cách nào khác, đành đưa anh ta ra một chỗ không có người nói chuyện.

“Sao anh tìm được tôi, mà tìm tôi có chuyện gì!” Tôi nói.

Hình như anh ta đang xấu hổ, hai tay không ngừng xoa vào nhau, đột nhiên lấy một hộp quà từ trong túi ra, “Tặng, tặng em!”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, nhưng không nhận quà, mà tiếp tục hỏi: “Giả Tường Vũ, anh có nhầm lẫn gì không vậy.”

“Không có, anh nghe người ta nói rồi, hiện tại em vẫn chưa có bạn trai, vì vậy anh, anh muốn!” Anh ta lắp bắp nói, khiến tôi có cảm giác vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.

Trong lòng tôi cười khổ, dạo này tôi có số đào hoa hay sao, mà có nhiều người tỏ tình với tôi như vậy chứ, nếu là người khác tỏ tình cho dù tôi không thích cũng có chút vui vẻ, nhưng lời tỏ tình của anh ta lại khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.

Những người đàn ông khác mà tôi quen, đều không cùng quê với tôi, nhưng anh ta thì khác, không những cùng quê, mà còn quen biết với bố mẹ tôi.

Chỉ vì hành động vừa rồi của anh ta, mà chút vui mừng khi gặp được đồng hương lúc đầu, cũng bị anh ta làm mất, vì không muốn anh ta nghi ngờ, cũng không muốn làm anh ta tổn thương.

Tôi cố gắng ra vẻ nghiêm túc nói với anh ta: “Anh nghĩ nhiều rồi, không phải tôi không có bạn trai, mà tôi chưa muốn có thôi!”

Sắc mặt anh ta thoáng biến đổi, đưa hộp quà về phía tôi nói: “Không sao, món quà này anh đã mua bằng tất cả số tiền đã đi làm thêm, em nhận lấy đi!”

Không biết phải làm thế nào, nghe anh ta nói xong mà lòng tôi cảm thấy chua xót, tôi với anh ta đều từ vùng thôn quê xa xôi đến đây, điều kiện gia đình của cả hai đều không tốt, vì tôi là con gái nên có ưu thế hơn, tôi làm gái, có thể mua được những thứ mà tôi muốn nhưng anh ta thì sao, phải làm ngày làm đêm mới có thể kiếm được số tiền đó.

Chỉ vì muốn tôi thích, mà lấy số tiền cực khổ mới kiếm được đó để mua quà tặng tôi, tôi thật sự không biết anh ta rốt cuộc là ngốc thật hay bị làm sao.

“Sao anh lại ngốc như vậy chứ, sao không để số tiền đó làm việc khác, lại đi mua quà cho tôi làm gì chứ!”

“Anh cũng không biết tại sao nữa, chỉ cảm thấy, vì em thì dù có khổ hơn nữa cũng xứng đáng!”

Tôi thật sự cảm thấy thần kinh của anh ta có vấn đề, liền đẩy hộp quà về phía anh ta, “Hộp vẫn chưa mở anh mau đem trả lại đi, tôi không xứng đáng để anh phải làm như vậy, thật đấy!”

Tôi biết nếu vẫn tiếp tục dây dưa, thì anh ta sẽ thật sự không dứt ra được, nói xong, tôi vộ vàng quay đi, để lại anh ta một mình đứng ngây ngốc dưới ánh đèn đường, lộ ra sự cô đơn trống trải.

Lúc quay lại quán, cũng sắp tan làm rồi, Đông Phi lại bảo tôi hẹn Vũ Dương cùng đi chơi, tôi vừa vì chuyện của Giả Tường Vũ mà tâm trạng không tốt, cũng muốn ra ngoài uống vài ly giải sầu, liền đồng ý với cậu ấy.

Lúc này trong quán bar, không khí sôi động, ánh đèn nhấp nháy, mùi thuốc lá bao quanh, khiến tôi muốn buông thả, vì vậy tôi uống không ngừng, hết ly này đến ly khác.

Sự xuất hiện của Giả Tường Vũ khiến lòng tôi vốn đã yên tĩnh lại, lại một lần nữa gợn sóng, anh ta khiến tôi nhớ tới bố mẹ đang cực khổ ở nhà, ngày đêm kiếm tiền nuôi đứa sinh viên đại học như tôi.

Mà tôi lại vì tiền mà đi vào con đường này, thật sự không tưởng tượng nổi, khi họ biết tôi làm cái nghề này sẽ nghĩ như thế nào, cứ nghĩ đến điều này là lòng tôi lại như có ngàn vạn mũi dao đâm, vô cùng đau đớn.

Từ trước đến nay tôi luôn cố tình vứt bỏ hình ảnh của bố mẹ ra khỏi đầu, coi họ như người xa lạ, thậm trí có những lúc còn muốn cắt đứt quan hệ với họ, như vậy sự tự trách và hổ thẹn trong lòng tôi có thể bớt đi phần nào.

Nhưng sự xuất hiện của Giả Tường Vũ, vừa là bạn học vừa là người cùng quê, lại khiến lòng tôi vụn vỡ, luôn lựa chọn lạnh nhạt không ngừng khiến bản thân mạnh mẽ, nhưng càng như vậy, trái tim tôi lại càng khó chịu, càng lúc càng uống nhiều.

Tôi uống nhiều đến mức Vũ Dương và Đông Phi cũng phát sợ, liền ngăn tôi lại, nhưng tôi còn không thể kiểm soát được bản thân, bọn họ làm sao có thể ngăn được tôi đây.

Uống đến lúc có chút mơ hồ tôi bắt đầu đi nói chuyện với những người đàn ông xung quanh, muốn giảm bớt đi nỗi đau khổ trong lòng tôi, Vũ Dương vì muốn bảo vệ tôi mà xung đột với mấy người đàn ông.

Sau đó thì tôi hoàn toàn mất đi ý thức.

Đến khi buồn vệ sinh quá tôi mới tỉnh dậy, lúc đó đã là hai ba giờ sáng, tôi nhìn xung quanh, mới phát hiện đây là nhà của Vũ Dương, tôi ngủ trong phòng của Vũ Dương, bên ngoài không có tiếng động gì, tôi dậy đi vệ sinh, lúc quay lại liền phát hiện Đông Phi đang nằm trong phòng khách.

Trong lòng tôi có chút cảm động, cậu ấy lại ở đây với tôi.

Mặc dù cậu ấy luôn miệng nói ghét tôi, nhưng trong lòng lại luôn quan tâm tôi, Đông Phi, chị em tốt của tôi, chúng ta cả đời này sẽ luôn là chị em tốt, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Vừa quay lại phòng ngủ, còn chưa nằm lên giường, đã thấy Vũ Dương từ đâu xuất hiện, trong tay cầm khăn mặt ấm và nước nóng.

Thấy tôi tỉnh lại liền vui mừng, tôi nói với anh ta: “Tối nay tôi uống nhiều quá, làm phiền anh rồi!”

Hiếm thấy Vũ Dương không mang dáng vẻ cợt nhả, sắc mặt còn có chút âm trầm, nói: “Vì em làm có chút chuyện như vậy thì tính gì, dù gì thì anh...”

Tôi biết anh ta muốn nói gì, liền cắt đứt lời anh ta: “Được rồi, tôi không sao rồi, anh ra ngoài đi!”

Anh ta cười khổ, lại vắt cái khăn ấm trong tay và chậu nước ấm nói: “Anh lau qua cho em, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn!”

Chưa kịp từ chối, thì anh ta đã nhanh chóng nhẹ nhàng để nước xuống đất, nắm lấy chân tôi.

Chắc là do tôi uống quá nhiều rượu lên đầu óc mới phản ứng chậm như vậy, đợi đến lúc tôi phản ứng lại, hai chân đã bị anh ta nhẹ nhàng nắm lấy rồi, tôi không biết phải làm sao, bị anh ta nắm như vậy, toàn thân không tự chủ được run lên, cảm giác được nâng niu khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Làn nước nóng mềm mại lướt qua bàn chân tôi, cảm giác ấm áp thực sự khiến toàn thân thoải mái rất nhiều. Anh ta dịu dàng mát xa cho tôi, dường như kĩ thuật rất chuyên nghiệp, khiến tôi vô cùng thoải mái, anh ta mát xa từng ngón chân, cảm giác hơi đau tê tê rất sảng khoái, giống như đang bay trên mây vậy, cảm giác như đang bay thẳng vào vũ trụ, không muốn quay lại.

Có lẽ ngọn lửa trong lòng đang bùng cháy, nên hai má tôi đỏ ửng, cảm giác bàn tay to lớn của anh ta đang dịu dàng vuốt ve bàn chân tôi, tôi không nhịn được mà hừ nhẹ: “Ưm!”

Không khí trong phòng có chút mờ ám, tôi nhìn không rõ sắc mặt của anh ta, nhưng tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh ta đang dần nóng lên, tay đang vuốt ve đôi bàn chân của tôi, cũng bắt đầu không yên, theo đôi chân nhỏ của tôi tiến dần lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK