Dương Hồng lại là bạn cùng bàn với tôi như hai hôm trước. Chuyện ngày hôm qua khiến cho tôi cảm thấy có chút chán ghét cậu ta, vì thế mà tôi không trở về chỗ của mình. Mà trái lại ngồi xuống vị trí cuối cùng.
Dương Hồng vẫn không ngừng ám chỉ tôi trở về chỗ ngồi, nhưng mà tôi lại giả vờ như không nghe thấy. Hành động này của tôi đã chọc giận Dương Hồng, nhưng mà đã có người ngồi cạnh tôi rồi nên cậu ta cũng không làm gì được.
“Cô về đây ngồi cho tôi!” Điện thoại của tôi rung lên, thì ra là Dương Hồng nhắn tin cho tôi. Nhân lúc đó tôi cũng tiện tay đọc tin nhắn của Lưu Tê, nhưng lại phát hiện anh ta vẫn chưa nhắn tin cho tôi. Việc này làm cho tôi cảm thấy lo sợ, chẳng lẽ anh ta đã không còn chút hứng thú nào với tôi sao?
Hành động ngoảnh mặt làm ngơ của tôi khiến cho Dương Hồng càng thêm tức giận, sau đó cậu ta đi thẳng về phía này. Cậu ta nắm lấy tóc của tôi, khiến cho lớp học trở nên hỗn loạn. Những người ngồi gần tôi đều nhanh chóng rời khỏi chỗ, còn tôi thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
“A... đau...” Cảm giác đau đớn từ đỉnh đầu truyền đến làm cho tôi kêu lên, còn gương mặt của Dương Hồng thì lại khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Nụ cười của Dương Hồng vô cùng lạnh lùng, cậu ta thì thầm bên tai tôi: “Đồ đĩ, tối nay sẽ còn đau hơn thế này nhiều!” Bởi vì mọi người đều đứng ở xa, hơn nữa âm thanh của Dương Hồng rất nhỏ nên cũng không có ai nghe thấy những lời này.
Khi nghe thấy những lời này thì tay chân tôi trở nên lạnh ngắt. Tôi hoảng sợ nhìn về phía cậu ta, sự tức giận và châm chọc trong mắt của cậu ta đều dành cho tôi.
Vì còn một lúc nữa mới đến giờ vào học nên lớp học có hơi mất trật tự. Dù sao thì tôi chỉ là con gái nên không thể nào khỏe bằng con trai được.
Bỗng nhiên tôi bị Dương Hồng kéo đi, cánh tay đặt ở bên eo kia làm cho tôi cảm thấy ghê tởm. Nhân lúc cậu ta buông tóc tôi ra, tôi nhanh chóng rời xa cậu ta.
Khi mà đã cách Dương Hồng một khoảng xa thì tôi mới dừng lại, hết nhìn cậu ta lại nhìn về phía bên kia cửa phòng học. Hàn Tinh Vũ đang đứng ở đó, xem ra là đến để tìm Dương Hồng, biểu cảm lạnh lùng kia như muốn nói cô ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.
Tôi vuốt lại tóc, châm chọc nhìn Dương Hồng rồi nói: “Dương thiếu gia sao lại có thể lôi kéo cô gái khác ở trước mặt bạn gái như thế chứ?”
“Đồ đĩ, tốt nhất là cô đừng chọc giận tôi, cô đừng quên là video đó đang ở trong tay của tôi!” Dương Hồng lạnh lùng nói, sau đó cậu ta vẫy tay với Hàn Tinh Vũ, sự lạnh lùng trên gương mặt của cô ta hoàn toàn biến mất, sau đó Hàn Tinh Vũ nhanh chóng bước đến và rúc vào trong ngực của Dương Hồng.
Tôi nhìn Hàn Tinh Vũ bằng ánh mắt khinh bỉ, thì ra cô ta cũng chỉ đến mức đó mà thôi. Chẳng lẽ là vì cậu ta có tiền nên mới ngông cuồng như vậy sao? Tôi không ngừng cười lạnh ở trong lòng, sau đó tính toán đi vòng qua hai người kia để ra ngoài.
Khi tôi đi ngang qua cậu ta thì Dương Hồng nắm lấy tay tôi, khiến cho tôi chỉ có thể dừng lại.
“Đừng quên đêm nay cô phải đến để phục vụ cho tôi!” Dương Hồng liếc mắt nhìn tôi, sau đó lại buông tay ra rồi đùa nghịch mái tóc của Hàn Tinh Vũ.
“Em yêu, cùng anh đi ra ngoài vui vẻ đi!” Dương Hồng thân mật hôn lên khuôn mặt của Hàn Tinh Vũ. Còn tôi lại cứ cúi gằm mặt xuống, chỉ đến khi có một bóng người đứng ở trước mặt tôi thì tôi mới ngẩng đầu lên.
“Dương Hồng, có phải là cậu đã quên rằng bây giờ Lý Viện là bạn gái của tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Lưu Tê vang lên bên tai tôi, tôi có thể thấy được sự tức giận ở trong ánh mắt của anh ta.
Người mà hai ngày rồi chưa xuất hiện nay lại xuất hiện khiến cho tâm tình của tôi có phần phức tạp. Nhất là trong tình huống như vậy, khi đối diện với ánh mắt của anh ta, tôi cảm thấy bản thân của mình như người bị bắt quả tang khi ngoại tình vậy.
“Cô ta là loại con gái chỉ cần có tiền là có thể lên giường, vậy mà anh lại coi là bảo bối.” Khi đối diện với Lưu Tê thì Dương Hồng cũng không hề yếu thế, hơn nữa còn lên tiếng châm chọc.
Khi nghe thấy lời này của Dương Hồng thì tôi lại cúi gằm đầu xuống. Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ thì tôi chỉ là một con cave không biết xấu hổ mà thôi.
Những học sinh ở xung quanh bắt đầu xì xào bán tán. Tôi đã nghe thấy không ít những lời châm chọc như vậy, cho nên bây giờ tôi đã chết lặng rồi. Miệng là của bọn họ nên bọn họ muốn nói như thế nào thì nói như vậy, tôi cũng không thể quản được, không phải sao?
Bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến Uông Dương, nhớ đến chàng trai giống như ánh nắng mặt trời kia, nhớ đến lời tỏ tình của anh ấy, sau đó khi nhìn lại mình thì tôi chỉ cảm thấy người như tôi đâu có xứng với anh ấy.
Bỗng nhiên có ai đó ôm lấy bả vai của tôi. Sau khi xoay một vòng thì tôi đã nằm trong vòng tay của Lưu Tê.
Anh ta ôm lấy eo tôi, rồi nói với mọi người ở xung quanh như đang tuyên cáo một điều vô cùng quan trọng: “Bây giờ Lý Viện là bạn gái của tôi, nếu như có ai nói xấu cô ấy, dù chỉ một câu thì đừng trách Lưu Tê tôi ra tay độc ác.”
Lưu Tề đã rất nhiều lần nói về vấn đề này, nhưng mà vẫn có người không ngừng xúc phạm đến điểm mấu chốt đó, ví dụ như là Dương Hồng.
Mọi người ở xung quanh khi nghe thấy Lưu Tê nói vậy thì lập tức im lặng. Tôi rúc vào trong ngực của Lưu Tê, yên lặng lắng nghe nhịp đập của trái tim anh ta.
Tôi có phải là nên cảm ơn sự xuất hiện của Lưu Tê, loại người như tôi đâu có đáng để anh ta giới thiệu là bạn gái với mọi người. Tôi ngẩng đầu nhìn Lưu Tê, trong lòng cũng cảm thấy rất bối rối.
Lưu Tê vẫn nhìn về phía Dương Hồng, câu nói vừa rồi của anh ta chắc là muốn để cho Dương Hồng nghe thấy. Khi tôi còn đang suy nghĩ mấy thứ này thì Lưu Tê đã dẫn tôi rời khỏi phòng học. Xem ra là tôi lại phải trốn học rồi.
Cổ tay của tôi bị anh ta nắm đến phát đau, cho dù đã rời khỏi phòng học nhưng anh ta vẫn nắm lấy tay tôi và đi thẳng về phía trước. Tôi không biết anh ta muốn dẫn tôi đi đâu nên chỉ có thể ngoan ngoãn thì theo sau.
“Chẳng lẽ em thiếu tiền như vậy sao? Không phải là anh đã dặn là nếu như em thiếu tiền thì có thể đi tìm anh sao?” Anh ta bỗng nhiên dừng lại, và câu đầu tiên mà anh ta nói lại tràn ngập sự chỉ trích.
Tôi không dám ngẩng đầu, bởi vì tôi sợ sẽ nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của anh ta. Lưu Tê thấy tôi không nói gì thì tức giận nâng cằm của tôi lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt của anh ta.
“Em thiếu tiền đến mức như vậy sao?” Anh ta lại hỏi tôi, còn cánh tay kia thì vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi. Đau, đau quá. Lúc này thì toàn bộ giác quan của tôi đều tập trung ở chỗ cổ tay nên tôi cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta.
“Anh buông tay ra!” Nhưng mà lời này của tôi cũng không làm cho Lưu Tê buông tay, mà anh ta còn nắm chặt hơn. Lưu Tê cũng chuyển từ tức giận sang lạnh lùng: “Anh hỏi lại một lần nữa, em thiếu tiền đến mức đấy sao?”
“...Ô” Tôi vốn muốn trả lời là: đúng thế, anh nói không sai! Nhưng mà tôi còn chưa kịp nói gì thì miệng của tôi đã bị Lưu Tê chặn lại. Anh ta gặm cắn môi của tôi một cách thô bạo, sau đó thì đi vào bên trong, bắt đầu quấn quýt với lưỡi của tôi.
Một lúc sau, anh ta tựa lên vai tôi, hô hấp cũng trở nên hổn hển, hơi thở của anh ta không ngừng thổi qua vành tai của tôi, khiến cho người tôi cứng lại, không dám nhúc nhích.
Cảm giác mà đôi môi truyền đến nói cho tôi biết lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, tôi giơ tay lên vuốt ve, sau đó cảm thấy vô cùng đau đớn. Xem ra là bị trầy da rồi, tôi buông tay xuống.
Tôi cho rằng Lưu Tê sẽ dẫn tôi đến nhà nghỉ để giày vò tôi, thế nhưng anh ta không làm như vậy. Sau khi hô hấp đã trở lại bình thường thì anh ta bỏ tôi ở lại. Khi nhìn theo bóng lưng của anh ấy, thì tôi lại cảm thấy cô đơn.
“Xem ra là không nên suy nghĩ quá nhiều.” Tôi lắc đầu, sau đó đi về phía ngược lại với hướng mà Lưu Tê rời khỏi. Khi tôi nhìn thấy có người đang len lén chỉ trỏ về phía mình thì tôi quyết định đi về phía rừng cây trong trường.
Từ lúc bắt đầu, anh ta chỉ xem tôi như là đồ chơi, cho nên sự khoan dung mà anh ta vẫn giành cho tôi cũng là giả dối. Tôi chỉ là công cụ để bọn họ giải tỏa dục vọng mà thôi, không biết là nước mắt của tôi đã chảy xuống từ bao giờ, tôi giơ tay lên lau sạch nước mắt.
Vào lúc này thì nơi đây rất yên tĩnh. Tôi bước vào một ngôi đình nhỏ xây bằng đá, cảm giác lạnh lẽo khiến cho tôi cảm thấy có chút thoải mái. Tôi khẽ rên lên một tiếng rồi tựa đầu vào bàn đá. Sau đó thì tôi ngây người, đó... không phải là Uông Dương sao?
Ở vị trí này thì tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của Uông Dương, nhưng mà tôi vẫn nhận ra anh ấy. Anh ấy tựa lên thân cây, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ của anh ấy toát lên một tia u buồn. Có lẽ là anh ấy đã vô cùng thất vọng với tôi, tôi đứng dậy rời khỏi nơi này.
Nhưng mà lúc này tôi lại nhìn thấy một hình ảnh khác, tôi núp ở sau đình và nhìn về phía cô gái đang đi về phía Uông Dương. Hình như là cô ấy đang giúp Uông Dương xử lý vết thương, bỗng nhiên tôi lại muốn Uông Dương đẩy cô ấy ra. Nhưng mà anh ấy không làm như vậy, tiếng nói chuyện của bọn họ truyền đến, xem ra Uông Dương đã không còn đau lòng như vậy rồi.
Là tôi không xứng với anh ấy, nhưng mà tại sao anh ấy lại bị thương? Một sinh viên năm tốt như anh ấy thì sao có thể đánh nhau được, bởi đó là hành động của lũ côn đồ...
Lúc mà tôi đang suy nghĩ là có nên đến hỏi thăm không thì lại nghe thấy tiếng trò chuyện vui vẻ của bọn họ. Tôi có cảm giác là bản thân đã suy nghĩ nhiều rồi.
Rốt cuộc là tôi đang nghĩ gì vậy? Ha ha... tôi cười lạnh rồi rời khỏi nơi này, để tránh gặp được bọn họ rồi lại xấu hổ. Vậy tôi nên đi đâu đây? Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sự sạng sẽ của nó khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình rất dơ bẩn.
“Lý Viện, em đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên sau lưng tôi vang lên giọng nói của Thẩm Lệ Lệ. Tôi quay lại nhìn cô ta, còn cô ta thì vẫn bình tĩnh như vậy, nụ cười của cô ta cũng vẫn không đạt đến đáy mắt.
“Em đang nghĩ xem nên đi đâu.” Tôi giả vờ mỉm cười. Chắc hẳn là Thẩm Lệ Lệ cũng đã biết được chuyện xảy ra trong phòng học. Nếu không sao tôi lại sẽ gặp được cô ta ở đây chứ?
Thẩm Lệ Lệ đùa nghịch với lọn tóc của mình, nheo mắt nhìn tôi rồi nói: “Nếu không thì đến club?” Đương nhiên là tôi biết club mà cô ta nói là cái gì, nhưng mà bây giờ tôi không có hứng thú.
Tôi lắc đầu từ chối lời đề nghị của Thẩm Lệ Lệ, bởi vì tôi không muốn quá thân thiết với cô ta. Có lẽ bởi vì cô ta là người dẫn tôi vào con đường này cho nên tôi và cô ta dần trở nên xa lạ...
Thế nhưng Thẩm Lệ Lệ cũng không dễ dàng buông tha cho tôi, cô ta vẫn không ngừng bám theo, cố gắng thuyết phục tôi: “Lần này đều là một vài vị thiếu gia nhà giàu, tuy ngốc nhưng nhiều tiền.” Nhưng mà tôi vẫn lắc đầu từ chối, chỗ tiền trong tay tôi vẫn còn đủ để sinh sống trong một khoảng thời gian, nên tôi không cần thiết phải đi tiếp khách.
“Lệ Lệ, bây giờ em là bạn gái của Lưu Tê.” Tôi nhắc nhở Thẩm Lệ Lệ, quả nhiên là khi nghe thấy tôi nói vậy thì cô ta không còn tiếp tục thuyết phục tôi nữa. Sau đó Thẩm Lệ Lệ tiếp tục đi về phía trường học, xem ra là cô ta đã tìm được con mồi mới rồi.
Mỗi lần tôi nghĩ đến việc Thẩm Lệ Lệ dẫn tôi vào còn đường không có lối về này thì tôi chỉ hận không thể giết chết cô ta. Nhưng mà bây giờ tôi vẫn không làm được, bởi vì mặc dù có Lưu Tê nhưng khi anh ta rời khỏi thì tôi chỉ là con kiến hôi, mặc cho bọn họ giày xéo.