Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 77

Có người yêu thì có chờ mong.

Hình ảnh tốt nhất trong cuộc sống cũng chỉ như thế thôi, mỗi ngày sến sẩm mật ngọt, cãi nhau ầm ĩ cùng Lộ Phi, lúc bận tuy là mỗi người lại bận một việc riêng, nhưng trong lòng có đối phương, chốc chốc lại muốn nhìn xem đối phương có gửi tin nhắn cho mình không, tôi nghĩ đây là tình trạng yêu đương tốt nhất...

Tôi vẫn chưa nói cho Lộ Phi biết mình cũng đã tìm một việc làm, cậu ta rất có lòng tự trọng, nếu để cậu ta biết tôi đi làm sau lưng cậu ta, cậu ta nhất định sẽ cảm giác mình không nuôi nổi người yêu, nhưng tôi không muốn dùng tiền lương của mình cậu để nuôi sống hai người chúng tôi, may mà tôi thông minh, mỗi lần lúc đi ra từ nhà hàng bên ngoài sẽ thay quần áo khác, sau đó rửa sạch mồ hôi trên mặt mình rồi mới gặp cậu, trong tay lại nhét thêm mấy cuốn sách, cậu hoàn toàn không có lý do không tin tôi không đi ra từ thư viện, ngẫm lại tôi thấy vui vui, tôi dự định giấu cậu ta đến lúc kết thúc kì nghỉ, vậy sẽ không bị lộ, nhưng chuyện không may vẫn cứ xảy ra, Lộ Phi không tới đây ăn, nhưng bạn học của cậu ta Trần Thâm vẫn bắt gặp tôi, thực sự là rất xấu hổ!

“Lý Viện, thật là chị à!” Bạn cùng phòng kí túc của cậu ta mang theo bạn gái tới quán tôi ăn.

“Ừm, là chị! Em, hai em muốn ăn gì?” Tôi cúi đầu yên lặng nhìn thực đơn, giờ này phút này thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Vậy thì chọn gà cay nổi tiếng trong quán chị đi, thêm canh tiết ngan, một món rau xào, cứ như vậy đã, không đủ thì gọi thêm.” Hắn chỉ vào đồ ăn rồi nói.

“Được, chờ chút!” Nói với hắn xong tôi đang muốn vào bếp báo lại đồ ăn, Trần Thâm lại gọi tôi lại, tôi thực sự cảm thấy cái con người này rất khó ứng phó.

“Mà này, tại sao chị lại làm thêm ở chỗ này, hình như em không nghe thấy Lộ Phi nói mà?” Hắn hỏi đúng điểm yếu.

“Chị đã nói với cậu ấy, có lẽ cậu ấy chưa để tâm rồi nói với mọi người thôi, chị cũng mới vừa làm, chưa được mấy ngày đâu!” Tôi chột dạ nói, không thể không nói, bây giờ kỹ thuật nói sạo của tôi càng ngày càng cao, nhưng bị tên bạn cùng phòng xen vào việc của người khác này biết, tôi nên nói với Lộ Phi thế nào đây, nhưng trên đời không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được.

“Trần Thâm, thương lượng với em chuyện này nhé!” Tôi cười cười nói với hắn.

“Chuyện hôm nay em gặp chị ở đây có thể đừng để Lộ Phi biết được không? Chị không muốn để cho cậu ấy lo lắng.” Tôi ấm ức nhìn hắn.

“Có thể thì thật ra là có thể, nhưng em chỉ sợ cái miệng này của em ngày nào đó không cẩn thận buột mồm lại tồng tộc nói hết.” Hắn nhìn tôi rồi nói một cách gian trá.

Tôi đương nhiên biết ý của hắn, dù sao mình tiếp xúc qua đủ các loại đàn ông rồi, ngoài miệng nói tình bạn với người cùng phòng còn lớn hơn cả trời, nhưng kỳ thật ở giữa đều chống đỡ bằng lợi ích, nếu như không chiếm được lợi từ chỗ của đối phương, ai lại thèm quan tâm ai chứ. Tôi vừa nghe là biết hắn có ý gì, Trần Thâm này cũng coi như kẻ chẳng ra gì, có vô số bạn gái đã đành, hút thuốc thì thôi, lại còn đánh bạc, Lộ Phi nhà tôi hàng ngày ở cùng người như vậy không bị hắn làm hư đã là may mắn lắm rồi.

Vì không để Lộ Phi biết tôi ở chỗ này, tôi không thể làm gì khác hơn là đi nịnh nọt hắn: “Thực sự là nhờ em đấy, bữa cơm này ngày hôm nay chị thanh toán cho, nhưng tuyệt đối đừng để Lộ Phi biết nhé, em còn muốn ăn cái gì, tùy ý gọi, đều do chị trả!” Chuyện tốt như vậy không có ai không muốn làm, tên này thích được lợi lại gọi thêm món cá chua nổi tiếng, còn gọi súp ngô, tôi nghĩ thầm: Mẹ nhà mày, gọi nhiều như vậy có thể ăn hết sao, tôi nghĩ trong lòng tối nay dạ dày hắn sẽ trương phềnh ra luôn!

Gọi hết đồ ăn tên này như thay đổi thành người khác vậy, thái độ đối với tôi lập tức khá hơn, nói: “Em dâu khách khí rồi, về sau em và Lộ Phi có khó khăn gì cứ tới tìm anh, anh trai làm chỗ dựa cho các em, yên tâm đi, chuyện em làm ở đây anh sẽ không nói một chữ nào, em yên tâm làm việc ở đây đi!” Tôi đoán ngay mà người như thế rất dễ dùng tiền để giải quyết, tuy là bữa cơm này tốn của tôi hơn triệu, nhưng tránh cho tôi và Lộ Phi có rào cản, coi như là đáng giá, Lộ Phi suy nghĩ nhiều, tuy là trong miệng cậu ta không nói gì, nhưng tôi biết cậu ta là một người có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn, nếu quả thật cho cậu ta biết tôi làm công ở đây, cậu ta sẽ lại suy nghĩ nhiều, ước gì ngày hôm nay Trần Thâm không nhìn thấy tôi! Haiz, cuộc sống thực sự là gian nan!

Đến khi Trần Thâm ăn xong, tôi làm bộ khách khí đi tiễn bọn họ, còn nói hoan nghênh lần sau lại đến, kỳ thực trong lòng tôi không biết đã mắng cái tên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này bao nhiêu lần, bà chủ cầm hoá đơn nói với tôi: “Viện Viện, bàn của bạn em tổng cộng 1,358,000!” Mẹ nó, 1,358,000, hai người bọn họ đây là thừa dịp tôi bận lại gọi thêm đồ hả, chợt cảm thấy tức giận, giờ làm công của 4 ngày đi tong rồi, tôi ấm ức nói với bà chủ: “Chị Hồng, có thể trừ trong tiền lương của em không, em hiện tại không có tiền mấy?” Không phải tôi gạt người, sau khi không làm gái nữa, tôi thực sự là nghèo như chó. Chị Hồng vẫn được coi là một bà chủ tốt, nói: “Chị thấy em làm việc cũng cố gắng nghiêm túc, bữa cơm này chỉ lấy nửa giá cho em thôi vậy! Tháng sau phát tiền lương sẽ trừ của em 658,000, siêng năng làm việc đi nhé!” Tôi cảm kích nói với chị Hồng: “Cám ơn chị Hồng!” Bỗng cảm thấy trên đời còn nhiều người tốt! Chị Hồng mặc dù là một thương nhân, nhưng chị ấy vẫn không hám lợi như vậy, xem như tôi gặp được một bà chủ tốt, bình thường thời điểm đông khách làm thêm giờ trong quán chị cũng sẽ cho tôi thêm tiền tăng ca, trong đời nếu như khắp nơi đều là sếp tốt như vậy, thì tốt rồi.

Mắt thấy gần 10 giờ rồi, tôi mau chóng thay quần áo rửa mặt đi tới thư viện, từ lần trước Lộ Phi thấy dáng vẻ gấp gáp đầu đầy mồ hôi của tôi đã bắt đầu hoài nghi, tôi không thể lại để lộ tẩy. Tôi bèn bước đi vừa khá nhanh vừa không để cho mình quá mệt mỏi để tới thư viện chờ Lộ Phi tới, chờ tôi đến thư viện rồi, Lộ Phi vẫn chưa qua đây, tôi có chút lo lắng, vì vậy liền chạy tới căn tin đi tìm cậu ta.

Nhưng mà, lo lắng của tôi kì thực là dư thừa.

Khi tôi chạy tới nhà ăn, Lộ Phi đang cùng một cô bé gầy nhỏ rửa bát, thoạt nhìn có vẻ đang trò chuyện rất vui, tôi ho khan hai tiếng, Lộ Phi nghiêng đầu qua nhìn thấy tôi, vội vã đã chạy tới giải thích với tôi: “À, Viện Viện, thực xin lỗi, anh bận nên quên nhìn giờ, hai ngày nay nhà ăn bận lắm, em xem nhiều bát như vậy anh còn chưa rửa nè?” Tôi hỏi cậu ta: “Bạn kia là ai?” Cậu ta vội vàng giải thích với tôi: “À à, đó là Tiểu Mạn mới tới, hai ngày nay đầu bếp trong nhà ăn thấy mình anh bận quá, anh liền giới thiệu bạn học anh qua đây, vừa hay cô ấy cũng thiếu tiền cần một công việc!”

Tôi mặc dù có hơi tức giận, không biết Tiểu Mạn này lai lịch như thế nào, nhưng vẫn giả bộ như không quan tâm, nói: “Ồ, em ở đây chờ anh, anh mau làm việc đi!” Lộ Phi thấy tôi thông tình đạt lý như thế, cũng mặc kệ có người xung quanh liền hôn lên mặt tôi một cái, tôi thấy cậu ta hôn tôi trước mặt Tiểu Mạn, chứng tỏ hai người bọn họ có lẽ thực sự không có gì, dù sao cậu ta khác với Lưu Tê, tôi ở cạnh vừa đọc sách vừa chờ cậu ta, buông bỏ đề phòng đối với Tiểu Mạn trông có vẻ quê mùa kia, nhưng điều khiến tôi mãi mãi không ngờ chính là, Tiểu Mạn này cũng chính là kẻ đứng giữa chen ngang vào tôi và Lộ Phi từ ngày đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK