Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 127. THÚ CƯNG

Bạn của anh ta vừa hoảng loạn chăm sóc cho anh ta vừa hung ác lườm tôi một cái, ngọn lửa căm phẫn bừng bừng, tôi cách xa như vậy mà vẫn cảm nhận được.

Mặt tôi tái mét nhìn đám người đang bận rộn lại chẳng thể nhúng tay vào.

Một cô gái tôi không quen, có khả năng cô ta là bạn gái mới của Lưu Tê, nhìn thấy tôi đánh Lưu Tề, cô ta như một con đàn bà đánh đá xông đến hết đánh rồi cào tôi.

Tôi không đánh trả, cũng để mặc cho mấy người cô ta ta đánh đập, giằng xé quần áo của tôi, hai mắt tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lưu Tê đang hôn mê bất tỉnh.

Mấy phút sau, xe cấp cứu của bệnh viện cuối cùng cũng đến nơi, tôi cũng bị bọn họ đưa đến bệnh viện, thay vì nói là đưa không bằng nói là áp giải, bọn họ không biết rốt cuộc Lưu Tê bị thương thế nào, nếu như anh ta thật sự xảy ra chuyện gì đó thì theo như quy định của bọn họ, cái mạng nhỏ này của tôi khó mà giữ được rồi.

Trong bệnh viện, tôi co ro một góc với bộ quần áo gần như không thể che đậy được thân thể, nhưng bây giờ trong lòng tôi không sợ hãi nữa, mà ngược lại đang lo lắng về tình hình của Lưu Tê, tôi cũng không biết bây giờ tôi đang nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy tôi nguyện để đám bạn gái của anh đánh tôi hơn thế nữa cũng được, chỉ cần Lưu Tê không sao, tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Tôi cho rằng tôi đã quên được anh, nhưng bây giờ tôi lại chần chừ, nhìn thấy cảnh anh bị thương tôi vẫn kinh hoàng như thế, còn lo lắng đau lòng như thế nữa.

Cho dù anh ấy có sỉ nhục tôi nặng nề thêm một lần nữa, nhưng tôi lại chẳng hận anh đến thế ngược lại còn đang nghĩ, nếu như lần này anh ấy thật sự có thể bình an vô sự, tôi nguyện thừa nhận sự ngược đãi cay nghiệt của anh một lần nữa.

Cái suy nghĩ ngu xuẩn có chút điên cuồng này không ngừng hiện lên trong đầu tôi, ngay đến bản thân tôi cũng cảm thấy, có phải là tôi điên rồi không, thế mà lại có chấp niệm về anh sâu như thế.

Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, khi chờ đợi trong bồn chồn lo lắng, tôi đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, luôn có cảm giác rằng chỉ ngay sau đó có thể có tin tức anh đang trong trạng thái nguy hiểm, hoặc càng tệ hơn, đúng vào lúc lo âu đó có người đến nói, Lưu Tê đã tỉnh.

Lúc đó tôi cũng không biết tâm trạng của tôi như thế nào nữa, nhưng sương mù lo lắng đã lập tức tan biến ngay khoảnh khắc đó.

Không phải tôi lo lắng nếu anh thực sự có chuyện thì tôi sẽ như thế nào, mà là tôi thật sự mong rằng anh có thể bình an vô sự.

Một đám người lướt qua tôi vào phòng bệnh của Lưu Tê, tôi cũng muốn đi qua đó xem xem, nhưng tôi lại không biết nên dùng thân phận gì để đi gặp anh, bước chân có chút chần chừ.

Quay người định đi khỏi đây tôi lại bị mấy đứa con gái cản lại.

“Hừ, đã đánh Lưu thiếu mà còn định cứ thế mà đi sao, cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy!”

“Nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì giết cả nhà cô cũng không đủ để bồi thường, bây giờ anh ấy không sao rồi, cô cức cờ sự trả thù vô tình của anh ấy đi!”

Nghe bọn họ nói vậy, tim tôi không khỏi co thắt, “Đúng thế, Lưu Tê không sao rồi, rốt cuộc thì anh ấy sẽ trả thù mình như thế nào đây, là đánh cho mình một trận để trút giận hay là trả thù lên người nhà của tôi đây!”

Rốt cuộc tôi nên làm gì, tìm người giúp đỡ sao, tìm ai!?

Vũ Dương! Quả đúng là anh ta có khả năng giúp tôi, hơn nữa cũng chịu giúp tôi, nhưng nếu như vì chuyện này mà tôi khiến cậu ta xảy ra xung đột với Lưu Tê, dù cuối cùng ai thắng ai thua, đều không phải là điều tôi muốn nhìn thấy.

Quyết định xong, giờ thì dù Lưu Tê muốn trừng phát tôi, tôi cũng không thể để Vũ Dương biết chuyện này, không thể để bất kỳ ai trong bọn họ bị tôi liên lụy.

Chính vào lúc tôi đang thấp thỏm không yên, đột nhiên có người nói với tôi rằng, Lưu Tê muốn gặp tôi.

Trong lòng tôi tràn ngập sự khó hiểu và sợ hãi, giây phút bước vào phòng bệnh của anh, cơ thể tôi bắt đầu run lên.

Nhưng tôi vào phòng chưa được bao lâu, Lưu Tê đã xua tay để những người khác ra ngoài.

Nhìn về phía giường bệnh, trên đầu anh băng vải trắng, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, tôi lại nhớ đến những ngày tháng bên nhau trước kia.

“Lưu thiếu một mình có được không? Cô ta là người đánh anh đấy!”

Lưu Tê xua tay ra chiều mất kiên nhẫn, “Bảo mấy người ra ngoài thì ra đi, sao mà lắm mồm thế! Các người cho rằng tôi không trị được một đứa con gái hay sao, hừ!”

“Nhưng mà, nhưng mà… dù sao anh cũng…”

“Cút!”

“Vâng!”

Lúc mọi người ra khỏi phòng, tôi có thể nhìn ra sự đùa giỡn và uy hiếp cùng những vẻ khác nhau từ trong mắt họ, chỉ duy nhất không có sự đồng tình, thậm chí ngay đến thương hại cũng không có, tôi cảm thấy thật mệt mỏi, dường như cả thế giới này đều trở nên ảm đạm.

Lưu Tê vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đến gần.

Tôi thấp thỏm bất an đi đến trước giường bệnh, không dám lại gần hơn, thậm chí còn không ngẩng lên nhìn vào mắt anh, tôi không biết bây giờ tâm trạng của anh như thế nào, tôi đánh anh hơn nữa còn khiến anh hôn mê, không chỉ làm anh bị thương mà còn khiến anh mất mặt, cho dù bây giờ anh tức tối cầm đao đâm tôi mấy nhát, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

“Mạnh tay thật đấy, cô không sợ nhỡ tôi bị làm sao thì tôi sẽ khiến cô đau đớn sống không bằng chết à!”

“Đánh thì cũng đánh rồi, anh muốn thế nào thì nói đi!” Tôi cố lấy dũng khí nói.

“Ha ha, không ngờ cô còn là một đứa con gái đanh đá đấy, hợp khẩu vị của tôi lắm, có điều nếu như đã làm tôi bị thương thì phải chuẩn bị trả một cái giá khổng lồ!” Dứt lời, dù cách xa như thế tôi cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương tỏa ra từ anh.

Ngẩng lên nhìn anh, tôi không nhìn thấy một chút dịu dàng nào trong mắt anh, chỉ có lạnh lẽo và ý đùa ác khiến người ta sợ hãi.

“Anh định làm gì tôi nào, cùng lằm thì tôi bồi thường viện phí cho anh là được!”

“Ha ha ha, cô nói gì cơ, cô cho rằng tôi sẽ để ý đến chút tiền đó sao, cô coi mình là ai vậy?”

Tôi chần chừ một lúc, không tiếp lời anh.

Anh nói tiếp: “Theo như tính khí trước kia của tôi, cô đánh tôi bị thương tôi nhất định sẽ giết cả nhà cô, hơn nữa còn giết từng người từng người trước mặt cô!”

“Đừng mà, tôi xin anh đừng động đến người nhà của tôi, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, chỉ xin anh buông tha cho người nhà của tôi!” Tôi biết trước kia Lưu Tê là người thế nào, nhưng anh bây giờ tôi thật sự không biết, tôi rất sợ anh sẽ làm như thế, có điều anh đã nổi giận ngắt lời tôi.

“Im mồm ngay cho tôi, đứa con gái đê tiện! Tôi còn chưa nói xong thế mà cô dám ngắt lời tôi, cô có tin rằng tôi sẽ biến cái cách này thành hiện thực ngay bây giờ không!”

“Đừng mà!” Tôi vô thức bước lên trước một bước, gần như quỳ trước giường bệnh của anh, túm chặt lấy cánh tay anh, nhìn anh với vẻ thê lương khẩn cầu.

Anh ghét bỏ đẩy tay tôi ra, hừ lạnh: “Biết sợ là tốt, tôi còn tưởng rằng cô không biết sợ là gì cơ đấy, xem cái dáng vẻ bẩn thỉu của cô kìa, giống cái gì vậy?”

Dường như anh đang tự hỏi lại như thể đang hỏi tôi, tôi không biết nên đáp thế nào, lắc đầu không nói được một câu.

Anh dùng một ngón tay từ từ nâng cằm tôi lên, nhấn từng chữ một nói, “Tôi quyết định để cô làm thú cưng chỉ thuộc về tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK