Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 159

Trong bệnh viện, tôi gặp được Đông Phi còn đang ngủ say, toàn thân cậu ấy quấn băng vải, nhìn qua y hệt một xác ướp.

Tôi không quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi, mắt đỏ hoe lui ra khỏi phòng bệnh. Lúc này vừa hay có một bác sĩ đến kiểm tra, tôi vội kéo ông ấy hỏi: "Bác sĩ, bạn tồi thế nào rồi? Bác sĩ nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy, bao nhiêu tiền tôi cũng bằng lòng chi!"

Bác sĩ là một người dễ tính, ông ấy kiểm tra qua một lượt rồi an ủi tôi: "Vết thương của cô ấy phần lớn là ngoại thương, trừ tổn thương ở chân và phần dưới có hơi nghiêm trọng thì những chỗ khác không đáng ngại. Có điều..."

Nghe dáng vẻ muốn nói lại thôi của ông ấy, tôi lại căng thẳng, vội vàng hỏi: "Có điều cái gì, có gì bác sĩ cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng..."

Bác sĩ thở dài rồi nói: "Các cô đều là con gái, cô cũng biết đấy, lần này tổn thương lớn nhất của cô ấy chính là vết thương lòng. Người bình thường chịu đả kích lớn như vậy chỉ sợ đã sớm sụp đổ rồi, thực ra đêm qua cô ấy cũng đã tỉnh lại, chỉ là bây giờ cô ấy đã phong bế chính mình, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai. Tôi chỉ sợ tâm lý cô ấy xuất hiện vấn đề..."

Tôi giật mình, quả nhiên chuyện tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra. Khi xưa lúc tôi bị Trần Thiên làm nhục, tuy là sợ đến mất trí nhớ tạm thời, nhưng cho dù chỉ là những mảnh ký ức ngắn ngủi cũng đủ để tôi giật mình tỉnh lại trong mơ. Tôi tự nhận bản thân đã đủ kiên cường rồi, mà còn không chịu nổi như vậy. Còn Đông Phi, cậu ấy đã phải chịu đựng cảnh tượng tàn khốc như địa ngục ấy chân chân thực thực đến thế nào, trong lòng cậu ấy bây giờ sợ hãi biết bao nhieuem tôi cũng không dám khẳng định.

Nghe ý của bác sĩ thì thực tế cậu ấy vẫn luôn tỉnh, thế nhưng cậu ấy biết là tôi đến cũng không muốn tỉnh lại, có thể thấy được là cậu ấy còn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt với tôi, đối mặt với chuyện này.

Tôi nói chuyện với bác sĩ một hồi, hỏi ông ấy rất nhiều cách xử lý vấn đề của cậu ấy xong tôi liền ngồi bên giường của Đông Phi ngây ra.

Không biết qua bao lâu, Vũ Dương tới. Anh ta nhìn thấy tôi thì vui mừng ôm tôi vào lòng, vô cùng hưng phấn nói: "Viện Viện, em không sao thật tốt quá, đều tại tôi vô dụng, làm hại hai người..."

Nói được nửa anh ta đã không nói nổi nữa, tôi thấy ánh mắt anh ta đỏ lên, biết trong lòng anh ta cũng khó chịu. Nhưng việc này dù thế nào cũng không thể đổ lên đầu Vũ Dương, chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi.

Tôi an ủi anh ta một hồi, qua cuộc nói chuyện lần này tôi mới biết, từ khi Đông Phi tỉnh lại chỉ mới nói chuyện vài câu với Vũ Dương. Không biết vì sao Đông Phi lại cởi lòng với Vũ Dương, nghe vậy trong lòng tôi dấy lên hy vọng, chỉ cần Đông Phi bằng lòng nói chuyện với người khác thì có nghĩa cậu ấy vẫn còn hy vọng chữa được.

Thế là tôi liền nhờ cậy Vũ Dương: "Vũ Dương, tôi biết trước giờ Đông Phi rất thích anh, cũng biết có thể anh không thích cậu ấy, nhưng bây giờ là thời khắc gian nan nhất của cậu ấy, tôi cầu xin anh nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu ấy trong thời gian này. Xin anh đấy!"

Chuyện này vốn là không liên quan gì đến Vũ Dương, nhưng anh ta thấy tôi cầu khẩn như vậy, lại thêm trong lòng anh ta cũng áy náy, bèn đồng ý.

Tôi len lén trốn ra ngoài phòng bệnh, nghe Đông Phi yếu ớt chào hỏi Vũ Dương, trong lòng tôi có cảm xúc khó tả, có khao khát mong Đông Phi bình phục, lại vô cùng tự trách trước những gì cậu ấy đã gặp phải.

Nhưng nhiều hơn cả là nỗi căm hận những kẻ đã hại Đông Phi kia.

Nghĩ vậy tôi không kiềm chế được nắm chặt nắm đấm, đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không phát hiện.

Lúc Lưu Tê gọi điện thoại tới, tôi mới hồi tỉnh lại từ nỗi căm thù.

"Mấy tên kia đã bị anh tóm rồi, em có muốn đến nhìn không?"

Nghe vậy tôi nhất thời thở dồn dập, trước giờ tôi không phải kẻ ác độc, hơn thế còn là người lương thiện, nhưng đối với những kẻ này tôi thực sự không cách nào bình tĩnh được, nỗi căm hận ngất trời đã khiến tôi tạm thời mất bình tĩnh, tôi nói vào điện thoại: "Đợi em!"

Ở sâu trong lò mổ dưới lòng đất, trong một căn phòng kín như bưng, vài tên bị trói chặt, máu thịt be bét. Bốn phía xung quanh chúng à những lồng sắt lạnh băng, bên trong là những con chó săn hình thể to lớn.

Tôi cũng không đến hiện trường mà cùng Lưu Tê đến căn biệt thự kia.

Thông qua camera, chúng tôi có thể quan sát mọi chuyện xảy ra.

Khi tôi nhìn thấy thằng đàn ông hung dữ kia lúc này đang bị trói gô ném trên mặt đất, trong lòng tôi cũng không có gì dao động. Không biết từ lúc nào, ánh mắt tôi chỉ còn lạnh như băng.

"Bắt đầu đi!" Lưu Tê vừa ra lệnh, một đám người ăn mặc kín bưng xông vào, bên ngoài còn trùm chiếc áo mưa lớn.

Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, không nhìn màn máu tanh ấy nữa. Thế nhưng bên trong vẫn vang lên những âm thanh thảm thiết, nghe tiếng cối xay thịt lạo xạo tôi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nơi đó máu me biết chừng nào.

Âm thanh không ngừng vang ra, tiếng tên đàn ông đau đớn cầu xin và tiếng kêu thê lương thảm thiết của đám tay chân hắn.

Ngực tôi không ngừng phập phồng, nỗi căm hận trong lòng cũng đang xả ra từng chút. Không biết qua bao lâu, âm thanh thảm thiết dần dần nhỏ xuống, tôi mới chậm rãi mở mắt ra.

Trong hình chỉ còn lại mọt tên đàn ông, tứ chi hắn đều bị chặt sống, thế nhưng lúc này hắn vẫn chưa chết, tận mắt chứng kiến tứ chi bị đập nát, sau đó chia cho những con chó săn đói bụng.

Giọng hắn đã hơi khàn, nhưng vẫn không hề không hề từ bỏ khát vọng cầu sinh. Hắn vẫn đang cầu xin, xin chúng tôi tha thứ cho hắn một lần.

Tôi tức giận cầm micro lạnh lùng nói: "Tên súc sinh này, lúc mày ức hiếp Đông Phi có từng nghĩ mày sẽ có ngày này không? Lúc mày chơi người khác có từng nghĩ, sẽ có ngày cái mạng chó của mày bị người ta chơi như chó không? Đồ súc sinh như mày đến róc xương cho chó ăn đã là nhân từ rồi!"

Nghe lời tôi, hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, muốn biết rốt cuộc tôi đang ở đâu. Hắn nằm rạp trong vũng máu trên đất, không ngừng dùng sức lắc cái đầu, miệng gào lên: "Cầu xin cô tha cho tôi, xin cô tha cho cái mạng chó của tôi!"

Trông dáng vẻ thê thảm của hắn, trong lòng tôi như có thứ gông cùm gì đó bị phá nát, tôi gần như đã hiểu câu nói trước kia anh ta đã nói với tôi.

"Thân ở địa ngục còn không tự biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK