Lúc này tôi chỉ có thể im lặng nghe Đường Đông Phi cho tôi một lời giải thích, cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho tôi, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra.
“Tiểu Viện, cậu nhanh về phòng ngủ kí túc xá đi.” Đường Đông Phi bên kia điện thoại nói với tôi, nghe giọng cậu ấy nói tôi có chút nghi hoặc. Không biết có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại, mà gặp mặt mới có thể nói được.
Nghe thấy Đường Đông Phi khóc thút thít trong điện thoại, lẽ nào xảy ra chuyện lớn gì sao mới khiến cậu ấy gọi điện cho tôi. Suy cho cùng lúc cậu ấy làm công việc này, số lần tìm tôi nói chuyện rất ít.
Nghe cậu ấy nói có vẻ rất gấp, vì vậy tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý. Tôi sắp xếp đồ đạc xong liền đi về phòng ngủ kí túc xá. Về ba tiết học, tôi đành phải trốn tiết vậy.
Khi tôi đột nhiên đứng dậy, quả nhiên thu hút sự chú ý đám học sinh nữ nhiều chuyện kia. Bọn họ đồng loạt nhìn tôi, giống như tôi có kẹo vậy. Tôi lạnh lùng vòng qua bàn ghế đi nhanh ra ngoài.
Đám người này đúng là không biết hối cải, xem ra bài học tôi dành cho Lương Tiểu Huệ, bọn họ vẫn chưa biết sợ. Tôi lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sau đó rời khỏi phòng học...
Khi tôi trở về phòng ngủ kí túc xá liền thấy đôi mắt sưng húp của Đường Đông Phi. Nhìn mặt cậu ấy vô cùng sợ hãi, lúc nhìn thấy tôi cậu ấy liền đi về phía tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi để đồ đạc trên giường rồi sau đó nói với Đường Đông Phi. Nhìn dáng vẻ của cậu ấy quả thực đã xảy ra chuyện lớn rồi, cụ thể là chuyện gì phải hỏi cậu ấy mới biết được.
Đường Đông Phi có chút do dự, nhưng bị tôi nhìn chằm chằm cuối cùng cũng nói ra sự thật.
“Tớ... tớ mang thai rồi”. Cậu ấy vừa nói vừa khóc. Tôi cũng trầm tĩnh lại, làm công việc này khó mà không xảy ra chuyện như vậy, thế nhưng nếu làm tốt các biện pháp thì tình huống này có xác suất xảy ra rất ít.
Khó hiểu là ở chỗ, Đường Đông Phi làm công việc này chưa đến một tháng. Đứa bé trong bụng là từ đâu ra?
Đường Đông Phi dường như nhìn ra sự nghi hoặc của tôi vì vậy cậu ấy lại giải thích một lần nữa. Sự thật làm tôi vô cùng kinh hãi, hóa ra lần đầu tiên cậu ấy dành cho Dương Hồng của Đường Đông Phi đã từng nói với tôi là giả, chỉ là màng trinh vá mà thôi.
Lần đầu tiên thật sự của cậu ấy sớm đã bị anh trai lấy mất lúc nghỉ hè năm ba, còn về nguyên nhân cụ thể là gì Đường Đông Phi không nói rõ với tôi, từ khi chuyện xảy ra, cậu ấy không dám về nhà.
Cuối cùng cậu ấy gom tiền đi bệnh viện làm phẫu thuật tự lừa dối chính bản thân, dựa theo suy nghĩ của cậu ấy, tuyệt đối chuyện này không đến từ công việc của cậu ấy, Đường Đông Phi nói cậu ấy vì giảm nhẹ áp lực cho cha mẹ nên mới làm như vậy.
“Vậy đứa bé trong bụng của cậu là của...” Anh trai cậu?
Ba chữ cuối cùng tôi không dám nói ra, có điều theo như những lời nói kia, chắc chắn là của anh trai cậu ấy. Đường Đông Phi cúi đầu, vì việc mang thai này lại lần nữa để lộ những vết sẹo của cậu ấy.
Tôi trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc người bạn cùng phòng sẽ xảy ra chuyện như vậy, đối với những gì Đường Đông Phi đã phải trải qua, tôi có chút đồng cảm.
Không biết cậu ấy có thể che đậy sự thật này như thế nào, mặc dù vẫn nói cười với bạn bè, thực ra cậu ấy rất yếu đuối, nếu không thì trước kia cũng không bị Đường Hân bắt nạt.
“Mình nghĩ cậu nên đi bệnh viện phá thai.” Sau một thời gian dài tôi mới nói câu này, nếu như sinh ra chính là loạn luân hơn nữa còn có thể là một thai nhi dị dạng.
Đường Đông Phi chỉ có thể phá bỏ cái thai này, giữ lại chỉ đem lại tai họa về sau mà thôi. Tôi nhìn Đường Đông Phi hi vọng cậu ấy có thể nghĩ thông ra. Mà cậu ấy cũng thật sơ suất, cái thai này đã ba tháng rồi sao đến tận bây giờ mới biết chứ?
“Để tớ suy nghĩ.” Đường Đông Phi nói câu này, để suy ngẫm? Tôi không biết sự việc đến nước này rồi còn suy nghĩ cái gì nữa chứ! Trong lòng đột nhiên tràn ngập phẫn nộ, tôi ném cho cậu ấy một câu rồi bỏ đi.
“Cậu tốt nhất nghĩ cho rõ vào.” Tôi cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ kí túc xá, trong lòng thực sự lo lắng cho Đường Đông Phi mà không thể làm gì được. Thực sự tôi vô cùng thương cho cậu ấy khi gặp phải cảnh ngộ như vậy, tôi tức giận đá hòn đá bên chân.
Vốn dĩ chuyện của Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ đã khiến tôi phiền lòng rồi, bây giờ lại thêm chuyện của Đường Đông Phi trong đầu tôi thực sự hỗn loạn.
Tôi đi thẫn thờ trong đường lớn của trường học, sau đó gặp A Lực. Nhìn cậu ta đi về phía tôi, tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này có thể để cậu ta giúp đỡ được.
“A Lực, tôi nhờ cậu giúp một chuyện, có được không?” Tôi vẫy vẫy tay, A Lực đứng trước mặt tôi có chút nghi ngờ nhìn tôi. Cậu ta vẫn giống như trước kia, ăn mặc phong cách rất lộn xộn, tóc thì nhuộm đỏ, tai thì đeo hoa tai. Nhìn qua thì chẳng khác gì mấy tên côn đồ ở ngoài kia, chẳng qua là trong mắt cậu ta vẫn thấy tồn tại một chút sạch sẽ, không hề giống như những tên côn đồ đó.
Tôi nhìn mặt cậu ta, luôn cảm thấy cậu thực sự không phải là côn đồ, chỉ là cậu ta thích bắt chước ăn mặc như vậy mà thôi. Đã từ nhìn thấy những cậu thanh niên trẻ như vậy đều hướng về khí thế đại ca, mà A Lực nhất định tôn sùng Lưu Tê, giống như Sơn Kê tôn sùng Trần Hạo Nam vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi và cậu ta bắt đầu đàu tụ tập cùng nhau, giống như mấy cô gái lang thang vậy, nhưng tôi của trước kia không giống như vậy. Tôi của trước kia chỉ thích đọc sách thánh hiền sớm đã không còn nữa rồi, không còn ở trong những thứ phù phiếm này nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng có chút khó chịu.
“Chị dâu, chị cần em làm gì cứ nói thẳng, việc A Lực này có thể làm được, nhất định sẽ giúp, chị dâu cứ nói đi.” A Lực nhìn tôi hình như không có phản ứng gì nên lại nhắc nhở tôi lần nữa, tôi nghe thấy lời của cậu ta liền rút lại suy nghĩ của mình.
“Cậu đã nói như vậy rồi, vậy tôi cũng nói thẳng.” Tôi chậm rãi nói, bởi vì biết bản thân có thể sai khiến A Lực đều là vì tôi là bạn gái của Lưu Tê. A Lực nghe lời tôi nói liền gật gật đầu, được lời của tôi được lời của tôi chỉ gật đầu, dáng vẻ của một đứa em.
“Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ chia tay, chuyện này cậu có biêt không?” Tôi nói với A Lực, dựa vào tình hình lúc đó, tôi nghĩ A Lực nên biết một ít tình hình nội bộ. Dù gì cậu ta cũng là một tên côn đồ trong trường, nói thẳng ra, chuyện lớn nhỏ gì xảy ra trong trường cậu ta đều biết một chút, có thể nói là mạng lưới tình báo.
Trong cái trường học như thế này, côn đồ không nhất định là dùng để đánh nhau. Thế nhưng nhất định có thể dùng đến thu thập thông tin, nếu không thì chẳng ai thèm để ý đến họ. Đối với việc của hai người Dương Hồng và Hàn Tinh Vũ, bọn họ ít nhiều cũng sẽ biết một chút.
Huống chi trước kia Dương Hồng với Lưu Tê đã từng đánh nhau, giống như A Lực hâm mộ Dương Hồng, cậu ta nhất định sẽ chú ý đến anh ta. Cũng giống như những cô học sinh nữ trong lớp quan tâm thần tượng của mình vậy, một biến động nhỏ đều làm kinh động bọn họ.
A Lực nghe tôi nói xong liền gật gật đầu: “Về việc này, em cũng biết một ít, nhưng không tận mắt nhìn thấy.” Vẻ mặt A Lực cung kính nhìn tôi làm tôi có chút ngại.