Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17: KHÔNG XỨNG VỚI ANH

“Đi! Đi ăn cơm thôi!” Sau khi Lưu Tê nhận điện thoại xong thì kéo tôi lại nói. Tôi nhìn đồng hồ thì thấy vẫn chưa đến giờ ăn cơm. Nhưng bộ mặt nghiêm túc của Lưu Tê khiến tôi cảm thấy, nếu như tôi có nói không đi thì anh ta cũng chẳng nghe tôi đâu.

Tôi cười đau khổ rồi để mặc cho Lưu Tê kéo đi. Nhưng lúc chúng tôi đang đứng vẫy taxi thì lại gặp Uông Dương. Từ sau bữa tối hôm đó, tôi cũng không gặp lại anh ấy nữa, bây giờ nhìn anh ấy có vẻ hơi hốc hác.

Nhất là khi nhìn thấy tôi với Lưu Tê nắm tay nhau thì vẻ đau thương trong đáy mắt Uông Dương càng khiến cho tôi có chút không đành lòng. Tôi muốn tách tay mình ra khỏi tay Lưu Tê, nhưng lại bị anh ta nắm chặt hơn, cho nên tôi cũng không tiện làm như vậy. Bây giờ dựa vào bản thân thì vẫn không có cách nào trả thù bọn họ, còn Lưu Tê thì... Tôi nhất định phải dựa vào thế lực của anh ta.

“Uông Dương, hãy quên em đi!” Lúc đi ngang qua anh ấy, tôi đã nói với anh ấy câu này. Sau đó ngồi lên xe taxi rời đi cùng Lưu Tê, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, sợ rằng sẽ lại nhìn thấy ánh mắt đau xót nơi đáy mắt của anh.

Sau khi ngồi vào trong xe, tôi ngả đầu vào cửa kính ô tô rồi nhắm mắt lại, Uông Dương, cho dù em có lỗi với tình cảm anh dành cho em, người con gái giống như em sao có thể xứng với tình cảm chân thành của anh cơ chứ. Em... Không xứng với anh.

Đột nhiên tôi cảm thấy có chút gì đó không đúng. Tại sao Lưu Tê lại bình tĩnh đến vậy, đây không giống với phản ứng thường ngày của anh ta. Tôi mở mắt ra nhìn Lưu Tê thì lại phát hiện ra anh ta đang nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm ấy khiến tôi không thể nhìn thấu được anh.

Tôi với Lưu Tê cứ nhìn nhau mãi như vậy, cũng chẳng nói với nhau lời nào. Cuối cùng thì anh ta cũng là người quay mặt đi trước, lúc tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm thì anh ta lại nói một câu khiến tôi sợ hãi: “Lý Viện, em nên nhớ rằng bây giờ em là người phụ nữ của anh. Đừng có mà dây dưa với bọn họ nữa, tiền, anh có rất nhiều!”

Do dự một lúc rồi tôi vẫn chủ động lại gần Lưu Tê. Ôm chặt lấy Lưu Tê, tôi dựa sát vào lòng anh ta rồi gật đầu bằng vẻ mặt ngoan ngoãn: “Sau này em sẽ không làm như vậy nữa, em là người phụ nữ của anh.”

Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của anh ta, bộ mặt trước đây bày ra chắc là chỉ vì có chút hứng thú với tôi mà thôi. Vậy bây giờ tôi chỉ có thể nhân lúc hứng thú của anh ta còn chưa tìm đến chỗ khác tốt hơn, vì lẽ đó mà tôi càng nên bám lấy Lưu Tê. Cho dù không yêu, vậy thì cũng có giao dịch về thể xác, có thể giữ anh ta được một lúc thì cũng tốt.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Tôi hỏi anh ta bằng vẻ mặt lấy lòng. Lúc nãy vì mải nghĩ đến Uông Dương, cho nên lúc Lưu Tê nói với tài xế điểm đến thì tôi cũng không để ý. Bây giờ nhìn dòng xe lao vun vút bên ngoài nên tôi mới nghĩ đến chuyện này.

“Đến quán cơm Kim Hoàng.” Tuy trên mặt Lưu Tê vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt với tôi, nhưng tay anh ta thì đã vòng qua eo tôi. Tôi cũng cười rồi ngả vào lòng anh ta, trong lòng lại có một suy nghĩ khác: Quán cơm, đến quán cơm làm gì? Bây giờ cách giờ ăn cơm còn quá sớm.

Đợi đến khi đến đích đến, tôi cũng không nghĩ ra được ý đồ mà Lưu Tê đưa tôi đến quán cơm sớm như vậy để làm gì. Lưu Tê đã xuống xe rồi, tôi cũng không thể ngồi nán lại ở trên xe quá lâu, cho nên cũng xuống xe ngay sau đó.

“Không cần trả lại tiền thừa!” Lưu Tê lấy ba trăm năm mươi nghìn ra đưa cho tài xế, sau đó nói bằng giọng của người giàu có. Còn tôi thu những cảnh này vào đáy mắt, chỉ cảm thấy cái xã hội này thật không công bằng, dựa vào đâu mà có những người tiêu tiền như rác, dựa vào đâu mà có những người lại phải vì bữa cơm manh áo hằng ngày mà phải lo âu suy nghĩ. Ví như Lưu Tê lúc này, bản thân mình trước đây, trong lòng tôi lại nở một nụ cười chua xót. Đúng thật là một xã hội không công bằng!

Lưu Tê nhìn tôi gật đầu một cái, sau đó tôi cũng nhận ra nhiệm vụ lúc này của mình nên đã bước đến khoác lấy cánh tay anh. Nếu như nhớ không nhầm thì anh đưa tôi cùng đi lên tầng cao nhất của quán ăn.

Nơi có những quán cơm kiểu này thì càng lên trên thì càng là phòng khách VIP, tôi đoán Lưu Tê kéo theo tôi đến đây chắc chỉ là để giữ thể diện cho anh ta mà thôi, cũng chính là nói đến việc anh ta đến đây để tham dự buổi họp mặt.

Bước vào thang máy, Lưu Tê ấn chọn lên tầng sáu, sau đó tôi cảm nhận được một loại cảm giác mất trọng lượng, sau đó tôi ngã nhào vào lòng Lưu Tê. Ở vị trí này khiến tôi có chút ngượng ngùng, bởi vì tay của tôi đang để ở nơi không nên để.

Từ từ bỏ tay ra, tôi thực sự rất ngại, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu. Bỗng nhiên tôi bị một luồng sức mạnh ép chặt vào tường. Tôi nhìn Lưu Tê ở trước mặt phả từng hơi thở nóng bức vào tôi, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Người phụ nữ như em thật là...” Bên tai vang vọng giọng nói của Lưu Tê, tôi có chút bối rối, quyết định ôm chặt lấy eo Lưu Tê rồi nói bằng giọng dịu dàng: “Tối nay em lại phục vụ anh.”

Sau đó tôi bị Lưu Tê hôn, vốn không có cơ hội để thở, tôi bị ép phải nhìn vào mắt anh ta, bên trong đôi mắt đó dâng trào lên dục vọng cuồn cuộn, giống như muốn chôn lấp tôi vào trong đó vậy.

“Tinh...” Cửa thang máy lên đến tầng cần đến, Lưu Tê mới chịu rời bỏ đôi môi của tôi. Tôi vừa tỉnh táo lại thì đã bị Lưu Tê kéo ra ngoài, động tác lúc nãy thực sự không phải là do tôi cố ý, mà là vì tôi vẫn chưa quen với thang máy mà thôi.

Lúc đi phục vụ khách hàng, thang máy cũng là thứ mà tôi chắc chắn phải tiếp xúc, nhưng tôi không thể nào quen được với nó. Có lẽ là vì tôi đến từ thôn quê... Trong lòng không khỏi có cảm giác tự ti.

Lúc tôi nghĩ đến những điều này thì Lưu Tê đã dẫn tôi vào trong rồi. Trong chiếc ghế lô kia có rất nhiều tên côn đồ, chắc đây đều là anh em của Lưu Tê rồi. Bên trong cũng không sạch sẽ như tôi tưởng tượng, nam nữ đủ thể loại đều đang uống rượu, thậm chí còn có người làm ngay tại chỗ nữa.

Cảnh tượng hỗn loạn này khiến tôi có chút khó mà chấp nhận nổi, tuy tôi cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh mây mưa như vậy, nhưng hỗn loạn giống như vậy thì quả thực là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Lưu Tê chắc cũng nhận ra tôi không hợp với cảnh này nên vẫn luôn đứng cùng tôi ở trước cửa chứ không đi vào bên trong.

“Đi thôi!” Lưu Tê lại đóng cửa lại, cửa đóng ầm một tiếng cũng chính là khép lại tất cả cảnh tượng ở bên trong. Tôi không hiểu sao lại thở dài một hơi, vẫn đứng ở đó mà không hề nhúc nhích: “Lưu Tê, trước đây anh cũng... cũng như vậy sao?”

Tôi cảm giác mình như đang được nhìn thấy cuộc sống riêng tư của Lưu Tê vậy, không ngờ cuộc sống riêng tư của anh ta lại hỗn loạn đến vậy. Còn có thể dùng hình ảnh xa hoa đồi trụy để hình dung, tôi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Tê thì phát hiện ra anh ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, thần sắc trong con ngươi không sao nhìn rõ được.

Sau đó anh ta gật đầu một cái, xem như là trả lời cho câu hỏi của tôi. Nhưng bây giờ tôi vẫn không thể nào hiểu được hành động như vậy, vừa định quay đầu bỏ đi thì lại bị Lưu Tê kéo lại: “Đi thuê phòng đi, anh cho em tiền.”

Lúc này tôi lại cảm thấy do dự, nhưng dưới sự mê hoặc của đồng tiền thì tôi vẫn phải đồng ý. Lưu Tê đưa tôi đến một khách sạn gần đó, súng dài đi thẳng vào, không thể không nói, khoái cảm lúc làm với Lưu Tê vẫn là mãnh liệt nhất.

Trong căn phòng này tràn ngập tiếng thở gấp của tôi và tiếng hít thở nặng nề của Lưu Tê, còn có một mùi hoóc môn tỏa ra. Rất lâu sau cũng vẫn không ngừng lại, lúc biết rằng sắp đến tối rồi thì Lưu Tê mới rời khỏi thân thể tôi.

Lúc đó tôi đã hơi mệt lừ rồi, lần này chắc là lần làm lâu nhất, cũng không biết rốt cuộc là Lưu Tê đang muốn tuyên thệ cái gì. Nghe thấy tiếng nước truyền từ trong phòng tắm ra, trái tim tôi cũng từ từ lạnh giá.

Bây giờ tôi đã trở thành người mà chỉ cần người ta đưa tiền ra thì có thể ngủ cùng, lúc đồng ý đến khách sạn với Lưu Tê, tôi và anh ta cũng lấy tiền ra để giao dịch. Tôi có quan hệ tình nhân với anh ta, nhưng làm tình vẫn là lấy tiền ra để suy xét. Tôi quay đầu sang hướng khác, không muốn nhìn Lưu Tê đang tắm sau tấm kính kia nữa.

Nhưng tôi cũng không hối hận với những gì mình đã làm, bởi vì bây giờ tôi phải dùng cách này để tồn tại trong cái xã hội mục nát này. Tôi đã không thể nào rời khỏi nó được rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy có chất lỏng quét qua mặt tôi, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn sống tốt hơn một chút thôi.

“Đứng dậy đi tắm một chút đi, một lúc nữa chúng ta sẽ đi ăn tối.” Lưu Tê ngồi bên giường lấy khăn mặt lau tóc đang ướt sũng rồi nói với tôi. Tôi gật đầu một cái rồi đứng lên đi thẳng về phía phòng tắm. Dù sao thì cũng bị anh ta nhìn thấy hết rồi nên tôi cũng chẳng để tâm chuyện này nữa.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi thở của anh ta, nó làm tôi có chút say mê khoái cảm mà hắn mang lại cho tôi. Tắm qua loa một lúc xong thì tôi cũng lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra.

Còn Lưu Tê đã mặc quần áo xong, nhìn thấy tôi đi ra như vậy thì ánh mắt tối sầm lại, sau đó nói: “Anh đợi em ở bên ngoài.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng, tôi nhặt quần áo vương vãi khắp nơi trong phòng rồi mặc từng cái vào.

Mở cửa phòng ra tôi thấy Lưu Tê đang dựa tường hút thuốc lá, dưới làn khói lượn lờ, nhìn nghiêng anh ta rõ ràng rất lưu manh nhưng cũng rất đẹp trai. Bảo sao loại người giàu có xinh đẹp như Đường Hân lại theo đuổi Lưu Tê mãi không thôi, vừa nghĩ đến Đường Hân, trong lòng tôi lại cảm thấy có cảm giác tràn đầy vui sướng.

“Đi ăn ở đâu vậy?” Tôi khoác lấy cánh tay của Lưu Tê, vừa rồi lúc thay quần áo thì tôi phát hiện ra có vài tờ tiền to ở trên tủ đầu giường, xem ra lần này cũng là một lần giao dịch rồi. Lưu Tê để mặc cho tôi khoác tay anh ta rồi quay sang nhả một làn khói vào mặt tôi.

“Khụ… khụ... khụ...” Tôi bị làn khói thuốc ấy làm cho bị sặc, phủi phủi tay để cho làn khói ấy tản đi chỗ khác. Tôi nhìn bộ dạng như cười như không của Lưu Tê rồi trừng mắt lên nhìn anh ta. Nhưng tôi không thể làm giống như trong phim, bỏ anh ta rồi đi thẳng, dù sao thì anh ta cũng là ông chủ của tôi.

Lưu Tê hút thuốc xong liền đi thẳng về phía trước, cái băng trên đầu khiến anh ta nhìn có chút buồn cười. Tôi ở phía sau cười anh ta, tuy không biết rốt cuộc anh ta là người như thế nào, nhưng chỉ cần có thể cho tôi tiền là được.

Lưu Tê đưa tôi đến một nhà hàng Trung Quốc, có vẻ anh ta cũng không thích nhà hàng Tây. Nhìn những món ăn được gọi lên, tôi ăn nó một cách ngon lành, chợt phát hiện ra Lưu Tê đang nhìn chằm chằm tôi.

“Ăn món này không?” Tôi gắp một miếng thịt lên rồi đưa đến trước mặt anh ta, anh ta gật đầu một cái, tôi liền đặt thức ăn vào trong cái bát trước mặt anh ta. Không ngờ Lưu Tê lại nhăn mày lại, tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy.

Bữa cơm này cuối cùng cả hai người ăn đều rất yên lắng, tôi chỉ sợ là Lưu Tê giận gì đó, cho nên cũng chẳng nói chuyện, còn anh ta vì sao lại trầm lặng như vậy thì tôi cũng chẳng rõ là vì sao.

Ăn cơm xong thì Lưu Tê cũng đi luôn. Còn tôi thì làm với anh ta lâu như vậy nên cũng cảm thấy mệt rồi, vì thế cũng về phòng ngủ luôn. Vừa hay Đường Hân cũng không có ở phòng ngủ nên tôi cũng xem như là được yên bình một lúc. Đường Đông Phi ngồi trên giường đọc sách, sau khi thấy tôi về thì cười chào tôi một cái.

Tôi cũng cười đáp lại cô ấy, nhưng bây giờ tôi không muốn nói gì cả mà chỉ muốn đi ngủ mà thôi, cho nên vừa nằm xuống giường thì đã ngủ được luôn. Tôi cảm thấy đêm này tôi ngủ được rất say, vừa nãy Đường Đông Phi chắc là muốn nói gì dó với tôi nhưng bây giờ tôi không rảnh, để mai hẵng nói đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK