Ngày thứ 2 đi làm, thấy một loạt các cô bé đang xì xào bàn tán.
“Này, mấy cô nghe gì chưa, ông chủ mới của chúng ta hôm nay đến đây đấy, nghe nói là một người đàn ông đẹp trai lắm đấy!"
“Còn nữa, tôi còn nghe nói là công tử nổi tiếng của thàng phố G đấy, gia đình còn có tiền hơn cả ông chủ cũ nữa cơ!"
“Hứ, có cái gì mà không được, chẳng phải chỉ là thiếu gia hay sao, ông chủ cũ của chúng ta thì sao, từ hai bàn tay trắng mà đi lên đến ngày nay đấy!"
·····
Mấy người đó nói gì kì thực tôi cũng không để ý, nhưng lúc nghe đến ông chủ mới là người thành phố G, tim tôi đập mạnh một cái, mẹ nó, không lẽ là cái tên Vũ Dương đấy chứ, anh ta mua câu lạc bộ này, nói ra thì cũng rất có thể đấy chứ, Vũ Dương cũng coi như là cứu Hứa Phi, bất kể anh ta đề ra điều kiện gì thì Hứa Phi cũng không có lí do gì để từ chối.
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong tôi trở nên rối bời, cái tên kia sao cứ như âm hồn bất tán vậy, không phải tôi đã nói rõ với anh ta rồi sao, sau này không còn quan hệ gì nữa.
Tôi thì không sợ anh ta mang đến phiền phức gì, mà là sợ bị anh ta kéo vào thế giới của anh ta, trước đã thực sự chứng minh cho tôi thấy rằng, tôi càng muốn bước vào cái vòng tròn đó thì cái đón chờ tôi toàn là những cơn bão dữ dội, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, còn lần này tôi thực sự không dám nghĩ.
Nói thật lòng từ khi đến thành phố T, tôi vẫn thường trộm nhớ đến anh ấy, nhưng càng nhớ anh ấy, tôi lại càng muốn ở bên anh ấy, nhưng chỉ cần nghĩ đến những khả năng khủng khiếp có thể xảy ra, lưng tôi đã đổ mồ hôi rồi.
Cả buổi sáng tôi đều không có tinh thần, ngay cả Đông Phi đến tám chuyện với tôi, tôi cũng không có tâm trạng nghe, làm cho cô ấy khá là lúng túng.
Đến lúc nghỉ trưa, Đông Phi nói có việc, không thể cùng tôi ăn cơm trưa, tôi vừa bước ra đến cửa thì thấy bên ngoài xuất hiện một chiếc xe mui trần màu vàng, bên trong xe thực sự là Vũ Dương, tôi vô thức muốn trốn đi nhưng anh ta lại la lớn lên: "Nếu như em không muốn cả thế giới biết mối quan hệ của anh và em thì em cứ trốn đi!"
Tôi biết là anh ta thực sự có khả năng làm điều đó, không còn cách nào khác, tôi đành lạnh mặt đến trước cửa xe anh ta, "Rốt cuộc anh có ý gì vậy, không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao, anh đừng có làm phiền tôi nữa!"
Ai mà biết được anh ta tự hào nói: "Đó là trước kia, nhưng sau đêm đó, mọi thứ đều đã khác!"
“Có cái gì mà khác!" Tôi hỏi.
Anh ta không nói, nhưng lại lắc lắc đầu, ý muốn nói lên xe rồi nói chuyện tiếp.
Tôi trợn mắt nhìn anh ta, rồi nhìn xung quanh, không có người quen, thấy không có gì bất thường, ý của tôi là muốn tìm một nơi vắng người cùng anh ta nói rõ mọi chuyện.
Ai mà ngờ được cái tên này lại đưa tôi đến nhà của anh ta ở thành phố T này.
Đây là một căn hộ penhouse cao cấp, rộng khoảng ba trăm mét vuông, nếu như theo giá nhà đất hiện tại, căn nhà này khoảng trên dưới chục tỷ, đúng là lấy tiền trang trí mà.
Bước vào cửa, anh ta tùy ý cởi áo khoác, chỉ vào tủ lạnh nói: "Muốn uống gì thì cứ lấy, cũng dần làm quen với nó đi!"
“Làm quen, sao phải làm quen với nơi này!"
“Bởi vì sau này em sẽ chuyển tới đây!"
Tôi muốn nổ tung sau khi nghe anh ta nói câu đó, đàn ông bây giờ đâu đâu cũng thế, đều là kiểu tự đại, cứ cho là tôi cùng anh ta lên giường rồi thì anh ta dựa ào gì mà bảo tôi nghe lời anh ta, tôi nói lại: "Anh bị thần kinh à!" nói xong tôi đẩy cửa đi về.
Nhưng đột nhiên anh ta ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, hình như còn mang theo tiếng khóc nói: "Em đừng đi, Viện Viện, từ lần trước anh đã nghĩ rằng từ giờ anh sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của em nữa, nhưng qua những ngày vừa rồi, anh mới thực sự nhận ra anh không thể từ bỏ được em!"
Tôi bây giờ thực sự là hối hận muốn chết, ngay từ đầu tôi không nên bốc đồng với anh ta, thật là tự tạo nghiệp mà.
“Anh tỉnh lại đi, tôi không có tình cảm gì với anh cả!" Tôi không còn cách nào mà nói với anh ta.
“Không sao hết, em nói gì cũng được, miễn là để anh gần bên chăm sóc em là anh mãn nguyện rồi.”
Tôi thật muốn nói với anh ta rằng tôi sợ giao du với những người thân phận như anh ta lắm rồi. Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của anh ta, tôi lại không nói nên lời. Liền chuyển chủ đề: “Cái cửa hàng nơi tôi làm thêm là anh mua lại đúng không?”
Anh ta đắc ý đáp: “Chẳng cần mua, là Hứa Phi tặng anh.”
Tôi trợn mắt, lòng thầm nghĩ hai người này bị điên rồi, tài sản hàng trăm hàng tỷ mà bảo cho là cho. Nhưng mà có lẽ cũng đã nghĩ kỹ rồi, món nợ ân tình với Vũ Dương đối với Hứa Phi là một cái gông xiềng. Nếu một ngày giá trị của anh cao hơn, một câu trả giá càng cao của Vũ Dương,. Thế nhưng giờ đây chỉ một cửa tiệm vài tỷ đã trả được rồi, đối với anh coi như cũng bớt đi một gánh nặng.
Biết Hứa Phi dễ dàng đem cửa tiệm sang cho Vũ Dương như vậy, trong lòng tôi có chút trống trải. Trong mắt tôi cửa tiệm này như một biểu tượng vậy, giờ đây nhượng lại cho Vũ Dương rồi cũng tương đương như đem tôi nhường cho Vũ Dương. Cho dù nghĩ kiểu này có chút ấu trĩ, nhưng đôi khi cách nghĩ hoang đường này lại rất đúng. Hứa Phi cảm thấy có lỗi với tôi, mà Vũ Dương lại là người phù hợp nhất để chăm sóc tôi, Hứa Phi suy tính không sai.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, việc nắm bắt tâm tư đàn ông, cũng có chút bí quyết. Nhưng mà tìm cách nào đó để không làm Vũ Dương đau lòng, mà cách xa tôi ra một tí thật không dễ dàng. Chuyện này trước mắt cứ để vậy đã.
Chuyện Vũ Dương nói muốn chăm sóc tôi, tôi làm như không nghe thấy. Đợi tôi tìm được cách nào thỏa đáng đã.
Đến chiều Vũ Dương lại lái xe đưa tôi về, một người đồng nghiệp trong tiệm nhìn thấy tôi từ trong một chiếc xe thể thao bước xuống liền lập tức kéo tôi đến hỏi người đó là ai, có phải bạn trai mới của tôi không, ai mà ngờ câu đó lại bị Đông Phi nghe thấy.
Thấy cậu ấy len lén rời đi, tôi vội vàng đuổi theo.
Mắt cậu ấy hơi đỏ, tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu ấy đã nói: “Tớ tìm hiểu hết rồi, người vừa nãy đưa cậu về đây là ông chủ mới của chúng ta.”
Tôi im lặng, tôi biết cậu ấy vẫn chưa nói hết, nhưng chưa vội mở miệng.
Quả nhiên cậu ấy cố gắng nén hơi thở xuống rồi tiếp tục: “Ông chủ cũ thích cậu thì cũng thôi đi, tớ tự biết tớ không xinh đẹp bằng cậu, cũng không khiến người ta yêu thích bằng cậu. Thế nhưng sao đến ông chủ mới cũng vậy? Tại sao những người đàn ông tớ khao khát đều bị cậu cướp mất? Viện Viện cậu nói đi là vì sao vậy?”
Nghe câu đó của cậu ấy, tôi chẳng nói nên lời, đấy là điều tôi muốn sao? Là bọn họ tự dính lấy tôi mà, tôi còn đang mong vạch được ranh giới với bọn họ đây này.
Tôi thẳng thắn nói: “Đông Phi cậu có thể đừng nghĩ nhiều như vậy không, mắt mũi tai là mọc trên người bọn họ, bọn họ nghĩ gì tớ kiểm soát được sao?”
Đông Phi chỉ đứng khóc, khóc đến mức tim tôi muốn vỡ theo, khóc một hồi rồi nói: “Viện Viện thực ra tớ cũng biết, chỉ là tớ không thể không ghen tỵ với cậu. Lưu Tê, Uông Dương, thậm chí cả Dương Hồng, bọn họ ai ai cũng thích cậu, tớ cảm thấy rất buồn.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, bọn họ đúng là từng có tình cảm với tôi, thế nhưng những tổn thương họ mang lại, người sau lại sâu sắc hơn người trước. Nếu có thể lựa chọn, tôi thà không quen biết bọn họ còn hơn.