Buổi tối, rốt cuộc buổi tiệc tùng cũng bắt đầu.
Một nhóm tám chín cô gái chúng tôi nhảy lên một chiếc Limousine. Lần này một mình Thẩm Lệ Lệ chi, cụ thể bao nhiêu tiền thì cô ấy chưa nói, nhưng tôi đoán nhất định không ít đâu.
Trong xe cực kỳ rộng rãi, cho dù chúng tôi nhiều người thế này mà vẫn còn không gian rất lớn để hoạt động. Mọi người vừa ngồi xuống ghế là bắt đầu reo hò, có vẻ vô cùng vui thích.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi trên chiếc xe hạng sang chỉ có trong phim ảnh, ghế ngồi cao cấp, ti vi trong xe, tủ rượu nhỏ, mỗi cái đều có thể khiến các cô gái thích thú hoan hô.
Mọi người rối tít cảm ơn Thẩm Lệ Lệ, Thẩm Lệ Lệ thoải mái nói với họ là không có gì, nhưng tôi đây đã sớm biết thừa Thẩm Lệ Lệ làm vậy là có nguyên nhân khác.
Đầu tiên, cho các cô ấy ngồi loại xe cao cấp này lên đường, tất nhiên họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sau đó ngoan ngoãn nghe lời cô ấy. Tiếp theo là để chiếc xe này nâng cầm giá trị con người của các cô gái lên, tiền boa của các cô ấy càng cao thì hiển nhiên Thẩm Lệ Lệ càng kiếm được nhiều.
Nhìn vẻ mặt vẫn rất thờ ơ của Cố Dĩnh, tôi biết thật ra cô ấy cũng nhìn thấu ý đồ của Thẩm Lệ Lệ. Cô ấy cũng giống tôi, biết giấu suy nghĩ trong lòng, dù sao chuyện này cũng tốt cho chúng tôi.
Quả nhiên thủ đoạn của Thẩm Lệ Lệ mang lại ích lợi cực lớn. Lúc vào hội trường còn có nhân viên kiểm soát sát sao, người bình thường muốn vào là muôn vàn khó khăn, nhưng xe của chúng tôi cứ thế đi vào mà chẳng hề gặp trở ngại gì.
Các nhân viên an ninh nới lỏng kiểm tra với chúng tôi là có nguyên nhân cả. Thứ nhất, xe xịn; thứ hai, các cô gái xinh đẹp lộng lẫy. Chỉ hai điều này đã đủ rồi, hơn nữa hình như Thẩm Lệ Lệ còn liên lạc trước với người đứng ra tổ chức nên đương nhiên chúng tôi không gặp phiền phức gì.
Hạ kính xe xuống nhìn ra ngoài, tôi có thể trông thấy rất nhiều xe đang đỗ bên ngoài hội trường, rất nhiều cô gái ăn mặt khêu gợi hợp mốt cũng không ngoại lệ bị ngăn lại.
Điều này quá bình thường, danh tiếng buổi tiệc của Thiên Hải đã truyền khắp đất nước Trung Quốc từ lâu, các tiểu minh tinh và các chân dài nghe danh mà đến cũng có không ít ở đây.
Vốn dĩ con gái càng nhiều càng tốt, nhưng trải qua mấy năm tổ chức thành công cũng xảy ra rất nhiều chuyện không tốt.
Ngày trước có nghe nói, một nam minh tinh quen biết một cô gái trong buổi tiệc, hai người ở bên nhau vui vẻ ba ngày, nhưng về sau cô gái kia lừa anh chàng minh tinh này, còn định vơ vét tài sản của minh tinh kia khi lên giường với nhau. Cuối cùng khi mọi chuyện đổ vỡ, danh dự nam minh tinh kia bị ảnh hưởng rất lớn, gần như chỉ trong một đêm đã rớt khỏi bảng xếp hạng.
Thấy tình hình như thế, người đứng ra tổ chức lập tức đuổi cô người mẫu nghiệp dư không rõ lai lịch này đi, má mì có năng lực như Thẩm Lệ Lệ lại được phát huy tác dụng.
Đám khách quý mặc kệ cô gái có xuất thân thế nào, chỉ cần xinh đẹp ngời ngời, dáng người nóng bỏng là đủ. Nhưng người tổ chức phải cân nhắc sức ảnh hưởng từ yếu tố này, mà dạo gần đây, mấy cô em sinh viên vừa sạch sẽ, lại có hiểu biết trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Chúng tôi ở trong xe, phía ngoài có không í người mẫu nghiệp dư nhìn tôi với ánh mắt vừa hâm mộ vừa nghen tị. Thật ra tố chất của họ không kém, thậm chí còn tốt hơn mấy cô gái đi cùng tôi, chỉ riêng điều này cũng đủ để mọi người mang ơn Thẩm Lệ Lệ hơn.
Chúng tôi ở trong xe vừa tán gẫu vừa thay quần áo. Nhưng tôi phát hiện Cố Dĩnh không hề hành động gì cả nên tôi cũng dừng lại. Thời điểm tất cả mọi người thay đồ xong, vô cùng lo lắng xuống xe vào hội trường, tôi cản lại Cố Dĩnh, đưa cho cô ấy váy dạ hội của tôi: “Cô mặc chiếc váy này của tôi đi, người chúng ta tầm tầm nhau, chắc cô mặc vừa!”
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Còn cô thì sao!”
Tôi khẽ cười: “Không sao đâu, chịu đây xinh đẹp trời ban, không cần váy vóc cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Ngược lại cô đấy, buổi tối nay rất quan trọng với cô, ăn mặc xinh đẹp hơn thì cơ hội thành công cũng cao hơn!”
Đôi mắt cô ấy ửng đỏ, còn muốn nói gì nữa thì tôi vội vàng ngăn lại: “Mau thay đi, cô mà trậm chễ thì khả năng không lấy được tiền đâu!”
Cô ấy nín khóc, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn, Viện Viện!”
Dưới sự giúp đỡ của tôi, chẳng mấy chốc co ấy đã xay xong váy. Chiếc váy dạ hội màu vang đỏ trễ ngực khoác lên người cô ấy toát lên phong thái mê người. Nhưng cô ấy không hề có vẻ mê man như lúc tôi và Đông Phi mặc chiếc váy kiểu này, tôi đoán điều này liên quan đến tính cách và gia đình của cô ấy.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Cố Dĩnh vừa ra sân, lập tức dẫn tới đông đảo tiếng hú hét, không khí hiện trường lần nữa sôi trào.
Cô ấy nhanh chóng rơi vào vòng vây của đám đàn ông. Tôi và cô ấy bị tách ra. Đứng xa xa nhìn cô ấy mỉm cười ngọt ngào ứng phó với đám đàn ông theo đuổi, trong lòng tôi toát nên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời. Nhưng chẳng mấy chốc tôi bị không khí ở đây cắt đứt suy nghĩ.
Đúng như tôi suy đoán lúc trước, vừa bắt đầu dạ hội là các cô gái đều diện trang phục lộng lẫy, chỉ có tôi là ăn mặc bình thường, tất nhiên được nhiều người chú ý hơn. Chưa kể ngoại hình hay dáng người của tôi đều thuộc hàng cực phẩm nên người tiếp cận tôi cũng không ít.
Có nhiều người nên tôi cũng không vội, cứ bình tĩnh lựa chọn, vừa đáp lời họ vừa xem biểu diễn trên sân khấu.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên người dẫn chương trình lên sân khấu. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, cả hội trường dần dần im ắng, đầu tiên anh ta nói một tràng dài toàn những lời có cánh, đợi đến khi mọi người sắp nhốn nháo, anh ta mới lớn tiếng tuyên bố tối nay chuẩn bị diễn ra một tiết mục đặc biệt.
Lời nói của anh ta dấy lên hứng thú to lớn trong mỗi người, ai nấy đều rối rít hỏi rốt cuộc là tiết mục gì, anh ta còn cố ý không nói, ngược lại giơ tay lên, kéo màn sân khấu.
Đợi đến khi màn che được kéo ra hoàn toàn, đã có ba mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp đứng đằng sau rồi. Mà Cố Dĩnh là một trong những người kia.
Tôi chợt hiểu chuyện gì xảy ra. Vậy mà bọn họ lại tổ chức tiết mục tương tự đấu giá xử nữ ghê tởm đến vậy.
Đối với Cố Dĩnh, dùng hình thức đấu giá càng có thể thể hiện giá trị của mình, đồng thời cô ấy có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng cứ như vậy, cô ấy không thể lựa chọn người mà mình trao lần đầu.
Tôi nghĩ chắc hẳn cô ấy phải khó khăn lắm mới quyết định làm vậy. Tôi biết cô ấy thật sự rất cần tiền, nhưng mà vẫn cảm thấy đau lòng vì cô ấy.
Tôi trao lần đầu tiên của mình cho Lưu Tê, tuy rằng chỉ bán được 700 tệ nhưng anh ta đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào, mà tôi cũng vui vẻ khi ở bên anh ta. Thật ra tôi cũng coi như may mắn.
Nếu lúc ấy tôi trao lần đầu tiên cho thằng chó Dương Hồng kia, e là cả đời này tôi đều mắc bệnh sợ hãi mất. Như vậy đối với tôi thật là một thảm họa.
Trơ mắt thấy Cố Dĩnh không còn lựa chọn nào khác, tôi thật sự lo lắng cô ấy gặp một tên súc sinh giống Dương Hồng, khiến cả đời cô ấy đều sống trong sợ hãi.
Trong lúc tôi đang do dự thì người dẫn chương trình bỗng lên tiếng: “Tôi tin rằng mọi người đều biết dụng ý của chúng tôi rồi, tôi đảm bảo với mọi người, các cô ấy đều còn non nớt, ai trả giá cao sẽ được, bây giờ, màn đấu giá chính thức bắt đầu!”