Có đôi khi tôi thực sự rất ghét tính cách đa sầu đa cảm này của mình, đặc biệt cố chấp đi thích một người. Đối mặt với Uông Dương, cuối cùng tôi vẫn không biết phải làm sao, còn đối với Lưu Tê tôi lại không biết phải làm gì, ay da, đám đàn ông đáng chết.
Đêm qua vừa về đến nơi tôi liền đi ngủ ngay bởi vì sáng nay đầy kín tiết học, tôi cũng không muốn lên lớp ngủ gật để đến lúc thi cuối kỳ lại bị rớt môn. Ở nơi lợi ích tung hoành khắp toàn trường này, người người đều chen lấn bể đầu sứt chán muốn dành được học bổng, chuyện hỏi bài, hay sao chép càng không cần nghĩ tới, sẽ không có ai chịu giúp đỡ. Tôi vẫn nên dựa vào chính mình thôi.
Chuông báo vào lớp buổi sáng vừa vang lên, Lưu Tê giống như thường ngày ngồi xuống cạnh tôi, vẫn dùng tư thế ngủ đặc biệt của mình để vượt qua tiết học này. Tôi rõ là lo thừa cho bài thi cuối kỳ của anh ta, kiên quyết sẽ không giúp anh ta ôn tập, đúng, tuyệt đối không.
Lúc thầy giao nói tan lớp anh ta mới tỉnh, mở ra đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, vẻ mặt mê man nhìn tôi nói: “Thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Mẹ nó, anh trai này thật biết đùa, thực sự muốn tôi chuyển qua đó sao. Tôi vẫn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, bèn thuận miệng nói: “Hôm qua em hơi mệt nên vẫn chưa dọn đồ được, anh chờ một chút nhé.” Ai biết anh ta lại không nói hai lời, lập tức kéo tôi chạy nhanh đến ký túc xá nữ. Tay tôi sắp bị anh ta túm gãy rồi.
Vừa đến nơi, dì quản lý kiên quyết không cho anh ta vào trong, nói đây là ký túc xá nữ, nam sinh tuyệt đối không thể đi vào, nào ngờ Lưu Tê bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu bà còn muốn tiếp tục ở nơi này lấy tiền lương thì mau tránh ra cho tôi.” Dì quản lý vừa nghe vậy lập tức sợ hãi quay về phòng mình.
Bây giờ chính là lúc tan học, trong hành lang đứng đầy người, tôi cảm thấy thể diện của mình đã mất sạch, lần này tốt rồi, tôi đã thành công trở thành tiêu đề bàn tán hôm nay. Tôi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng không dám làm trái lời, nếu như tôi còn không mau thu dọn đồ đạc, đoán chừng là muốn toàn bộ học sinh trong trường đều tới đây vây xem. Tôi nhanh chóng trở về sắp xếp vài ba bộ quần áo, sau đó vội vã cùng anh ta lên xe. Tôi biết, cuộc sống sau này của mình sẽ không dễ chịu, được người bao nuôi là không thể trốn thoát…
Tuy rằng tôi đã quá quen với việc bị người khác bàn tán lung tung, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút khổ sở. Tôi thẳng thắn nói với anh ta: “Lưu Tê, thời gian qua em ở trong trường cũng không dễ dàng gì. Em chỉ muốn tan học trở về phòng có riêng một chỗ của chính mình, anh có thể để em quay lại không?” Lưu Tê rất cứng rắn nói: “Nói thêm một câu nữa, anh sẽ ném em xuống đường.”
Đối mặt với sự cố chấp của anh ta, tôi không còn cách nào phản kháng, dọc theo đường đi, hai chúng tôi không ai nói với ai câu nào. Tôi không rõ vì sao anh ta lại đột nhiên đối tốt với tôi như vậy, chẳng qua, tôi cũng chỉ là loại gái gọi bị rất nhiều người chơi đùa mà thôi, nhưng anh ta sao phải nghiêm túc như thế. Tuy rằng tôi rất dễ cảm động, nhưng không thể đánh mất lý trí, hiện thực cuối cùng nói cho tôi biết, hai chúng tôi hoàn toàn không có khả năng.
Lúc này, điện thoại của tôi bỗng vang lên, là Thẩm Lệ Lệ gọi đến, không biết có chuyện gì. Tôi liền nhấn nút nghe.
“Viện Viện, hôm nay có thời gian rảnh, tôi ở bên này giúp em để ý một khách hàng lớn, vừa vung tay chính là một lần ba mươi lăm triệu, em mau tới đi.”
Bây giờ tôi nào có thời gian đi tiếp khách lớn gì đó chứ. Hiện tại tôi đã bị nhốt trong cái lồng chim do Lưu Tê tạo ra, không cách nào trốn thoát.
“Tôi không có thời gian, cứ như vậy đi!” Nói xong tôi liền nhanh chóng cúp máy, sợ anh ta nhận thấy điều bất thường. Tôi lặng lẽ lướt qua vòng tròn bạn bè, bình thường cũng không cảm thấy đường từ trường học đến nhà anh ta lại xa như vậy, cảm giác tựa như ngồi trên kim châm. Rốt cuộc, xe cũng dừng lại.
Nữ quản gia nhà anh ta đi tới mở của cho tôi, bà ấy tên Thẩm Hồng, vô cùng nhiệt tình nghênh đón tôi xuống xe. Được người khác phục vụ thân thiết như vậy tôi nhất thời có chút không quen, hành lý cũng không để tôi cầm, quả thực loại cảm giác này rất không tự nhiên.
Lưu Tê nói với bà ấy: “Dẫn cô ấy đến phòng tôi, còn nữa mau đi chuẩn bị một ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của phụ nữ. Sau này cô ấy sẽ ở đây.”
Sau này? Tôi không muốn ở đây cả đời. Anh ta định trần trụi giám sát tôi sao, thật khiến tôi đau khổ chết mất. Tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù hiện tại tôi rất muốn chạy ra ngoài, nhưng nghĩ tới việc vừa mới trở lại trường học đã bị anh ta xách về, tôi vẫn nên đứng yên ở đây thì hơn, im lặng đón nhận tất cả sắp xếp của anh ta. Đột nhiên được đối đãi đặc biệt như vậy thực sự tôi khó có thể thích ứng.
Buổi tối khiến tôi sợ nhất đã tới. Lúc này tôi thật không dám nhìn vào anh ta, tự nghĩ sự kiêu ngạo thường ngày của mình đã đi đâu rồi, cứ như vậy bị anh ta xem như chim non mà ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên đàn ông chính là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Cho dù ban ngày ngụy trang thế nào đi nữa, khi đêm xuống bọn họ vẫn là không nhịn được ham muốn, Lưu Tê càng không ngoại lệ. Trước đây trông thấy cơ thể của anh ta, mặt tôi không hề biến sắc, tim cũng không đập nhanh. Nhưng hôm nay thật đúng là bị quỷ ám, tôi lại trở nên vô cùng xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ tính dục của tôi bị lãnh cảm sao?
Tôi yên lặng nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt. Trước đây có thù lao phục vụ, còn bây giờ đã bị Lưu Tê giam lại xem như phục vụ miễn phí. Mặc dù sẽ có lúc bất chợt anh ta chuyển tiền vào thẻ của tôi nhưng tôi vẫn rất bất ngờ. Sau khi tắm xong anh ta đi tới bên giường, nhoài người về phía trước sờ mặt tôi, nói: “Viện Viện, sau này em chỉ có thể ngủ trên giường của anh mà thôi.” Dứt lời, tôi đã bị anh ta chiếm đóng không ngừng nghỉ…
Cùng Lưu Tê làm tình với tôi mà nói đã trở thành chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng mỗi lần đều sẽ có cảm giác khác nhau. Lần này mang theo tình cảm, mặc dù ngoài miệng tôi không dám thừa nhận nhưng trong nội tâm lại vô cùng hưởng thụ sự xâm nhập của anh ta.
Cứ như vậy ở trong nhà Lưu Tê một thời gian, mỗi ngày ngược xuôi đến trường đều có tài xế đưa đón, tôi cũng trở thành gái gọi được bao nuôi nổi tiếng nhất trường. Khắp nơi mọi người đều đồn thổi Lý Viện cùng Lưu Tê đang ở chung một chỗ, cái này xem như còn dễ nghe một chút, khó nghe hơn chính là Lý Viện quyến rũ Lưu Tê khiến anh ta phục sát đất, cũng vào nhà anh ta ở rồi. Có đôi lúc tôi không thể không khâm phục miệng lưỡi của phụ nữ. Một khi để cho bọn họ biết được chuyện gì, cả tòa nhà này, không đúng, phải là toàn bộ trường học đều có thể truyền ra N phiên bản khác nhau…
Đối với mấy loại lời nói rảnh rỗi này tôi đã sinh ra khả năng miễn dịch, cả ngày nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dùng tiền tiêu vặt Lưu Tê cho tôi mỗi ngày cũng không tệ lắm. Thi thoảng Đường Đông Phi sẽ cùng ăn cơm với tôi, cậu ấy cũng ồn ào hỏi tôi có phải đã lĩnh giấy chứng nhận với Lưu Tê rồi không. Tôi thật là bội phục trí tưởng tượng của cậu ấy, vốn dĩ không có chuyện gì, lại bị bọn họ một truyền mười, mười truyền một trăm khiến cho tất cả mọi người đều biết. Đừng thấy tôi lúc này trôi qua rất thoải mái, một màn tranh đoạt tình nhân phía sau vẫn luôn chờ tôi đấy.
Đại thiếu gia Lưu Tê là người mà phụ nữ đều muốn tiếp cận, bọn họ lợi hại hơn Đường Hân, tàn nhẫn hơn nhiều, khiến tôi ăn một bữa cơm cũng phải cách bọn họ thật xa, hơn nữa không muốn bị bọn họ hạ độc, hắt nước lạnh. Tuy hiện tại tôi đã có đủ dũng khí dám đối chọi với bọn họ, nhưng mỗi ngày đều trôi qua như vậy quả thực rất mệt mỏi, ai, cuộc sống thật sự không dễ dàng…
Ăn vài miếng, tôi luôn cảm giác có người đang nhìn trộm mình, thế nhưng mỗi lần quay đầu lại giống như không có ai. Tôi nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác hay không, thử giả vờ soi gương sửa lại lớp trang điểm tôi lén lút nhìn về phía sau bỗng trông thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện ở trước mắt tôi. Không sai, đó chính là Uông Dương, ai, tôi nhất định phải dây dưa không rõ với anh ấy rồi. Tôi nghĩ anh ấy hẳn đã biết chuyện tôi cùng Lưu Tê sống chung, anh ấy không đến tôi cũng sẽ làm bộ như không phát hiện ra, giữa chúng tôi quả thực đã không còn cái gì để nói…