Tai nạn của Lưu Tê phá vỡ sự yên bình của chúng tôi trước kia, tôi lại trở thành top search trong trường, hẹn gặp người tình cũ khiến cái mũ làm bị thương bạn trai đương nhiệm chụp lên đầu tôi, cho dù trong lòng có rất nhiều không cam lòng nhưng tôi cũng không còn sức lực cứu vãn cái gì, bây giờ tôi chỉ muốn Lưu Tê mau chóng tỉnh lại mà thôi.
Lưu Tê ở trong phòng phẫu thuật gần mười hai giờ đồng hồ mới cứu lại được, trong quá trình chờ đợi anh, đầu óc tôi là một mảnh trống rỗng, tôi ngồi đó không nhúc nhích, tôi muốn đảo ngược thời gian, để tất cả quay về vạch xuất phát, cho dù để tôi chết sớm hơn hai mươi năm, tôi cũng hy vọng Lưu Tê có thể sống sót.
Cuối cùng Lưu Tê cũng được bác sĩ đẩy ra ngoài, mạng của anh coi như đã giữ được, tôi vội vàng chạy qua đón lấy nhưng lại bị bà Lưu đẩy xuống đất, bà ấy lạnh lùng nói với tôi: “Lưu Tê sống sót là cái phúc của nó, nếu Lưu Tê lại có sơ suất gì, tôi sẽ lấy mạng cô, tốt nhất cô cách xa chúng tôi ra, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Tôi liều mạng thét lên: “Cho cháu nhìn Lưu Tê đi, đợi khi nào anh ấy tỉnh lại, cháu bảo đảm cháu sẽ cách xa anh ấy, có được không?” Bà Lưu không quay đầu lại rời đi, tôi bị người tới người lui ở bệnh viện nhìn, cười nhạo, tôi đã không còn để ý nữa rồi, tôi phải gặp được Lưu Tê mới cam lòng, anh vì tôi mới xảy ra tai nạn, tôi không thể bỏ mặc được.
Thừa dịp đêm khuya bà Lưu đi rồi, chỉ còn lại nhân viên hộ lý, tôi lẻn vào phòng bệnh của Lưu Tê, ngồi bên cạnh anh lẳng lặng nhìn anh, anh vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí tôi còn oán hận chính mình tại sao lúc đó lại nói với anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, tại sao lúc đó lại chết vì sĩ diện, làm tổn thương lòng Lưu Tê, tôi thực sự rất hận bản thân mình, tôi còn có một đống lời chưa nói với Lưu Tê nữa.
“Lưu Tê, anh biết không, bây giờ người em yêu chính là anh, không phải Uông Dương, em đã sớm chôn anh ấy dưới đáy lòng rồi, em gặp anh ấy đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên, anh mau tỉnh lại đi, anh nghe em nói đi, không phải anh muốn nhìn thấy em khóc vì anh nhất hay sao, bây giờ em khóc vì anh đây, sao anh còn chưa tỉnh!”
Bất luận tôi cố gắng sinh tồn trên thế giới này như thế nào, có những tai họa vẫn không thoát được, tôi sợ cái chết của người nhà, người không còn thì thực sự không còn rồi, tôi cầu khẩn thần linh, chỉ cần Lưu Tê có thể tỉnh lại, tôi tình nguyện dùng bất kỳ thứ gì tới trao đổi, tôi quỳ gối trước giường bệnh của Lưu Tê, không ngừng cầu khẩn trời cao, tôi hy vọng dùng chút sức lực cuối cùng của mình khiến Lưu Tê tỉnh lại…
Tôi cứ quỳ một đêm như vậy, buổi sáng, tôi kéo tay anh nằm sấp trên giường ngủ, mẹ Lưu Tê nhìn thấy tôi, lập tức đánh thức tôi rồi đuổi tôi ra ngoài, tôi không muốn làm ầm ĩ đến Lưu Tê, bèn ngoan ngoãn đi ra ngoài. Đột nhiên, mẹ Lưu Tê hét lên: “Gọi bác sĩ, mau đi gọi bác sĩ, mắt Lưu Tê động đậy rồi, tay cũng động đậy!” Tôi vốn muốn đi ra, nghe được tiếng hét của bà Lưu thì dừng lại, trời ơi, rốt cuộc Lưu Tê cũng tỉnh rồi.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, tôi trốn sau cửa lặng lẽ nhìn, lúc này Lưu Tê đã mở mắt ra nhưng vẫn không nói được, bà Lưu an ủi nói: “Con à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, con sắp làm mẹ cuống chết rồi!” Bác sĩ khuyên bà Lưu không nên kích động, Lưu Tê lúc này vừa bước ra từ quỷ môn quan, còn rất yếu, muốn nói chuyện cũng phải vài ngày nữa, tôi nhìn thấy cuối cùng Lưu Tê cũng tỉnh lại rồi, khúc mắc trong lòng cũng được cởi ra phân nửa, một nửa còn lại không biết nên cầu xin sự tha thứ của anh thế nào.
Tôi trở về phòng ngủ thay một bộ quần áo khác, trong lòng rất phiền muộn, Đường Đông Phi hỏi tôi cái gì tôi cũng không muốn nói, tôi nằm trên giường, nhớ lại những chuyện khi ở bên Lưu Tê, có lần đầu tiên đau khổ, cũng có vô số lần cảm động, người này, tôi nợ anh quá nhiều, tôi dùng cả tính mạng của mình để báo đáp cũng không quá đáng, nhưng tôi bây giờ có thể làm được gì đây, hiện giờ mẹ anh ghét tôi như vậy, ngay cả đến gần anh cũng là một vấn đề với tôi.
Tôi vẫn không chịu bỏ qua, tôi phải tận mắt nhìn thấy anh, tôi nghỉ ngơi một lát rồi lại chạy đến bệnh viện, thừa dịp bà Lưu không có ở đây, tôi lại lén chui vào, anh vẫn còn đang ngủ, tôi không dám đánh thức anh, tôi ngồi bên cạnh anh lặng lẽ nhìn, đột nhiên một y tá đi vào, hoảng sợ nhìn tôi, tôi vội vàng túm lấy tay cô ấy, nói: “Tôi là em họ Lưu Tê, đặc biệt đến thăm anh ấy!” Y tá nhìn dáng vẻ thành khẩn của tôi cũng tin, tôi tiếp tục ngồi ở đó, kể với anh vài chuyện lúc nhỏ của tôi, tôi bướng bỉnh gây sự thế nào, lúc nhỏ học hành tốt thế nào, những gì có thể nói tôi đều nói với anh một lần, tôi hy vọng anh nghe đến phiền những lời lải nhải của tôi mà mắng tôi, nhưng không hề có sau đó, hiện giờ anh yếu ớt như đứa trẻ mới chào đời, ngoại trừ có thể mở mắt ra thì không làm được gì khác, giờ phút này, tôi hy vọng người nằm ở đó là mình…
Ông trời lại thích đùa cợt người khác, hết lần này đến lần khác ngay lúc tôi và Lưu Tê đang ngọt ngào thì lại xảy ra chuyện như thế, hao hết tất cả kỳ vọng của tôi với tình yêu, tôi hận xuất thân của chính mình, hận tôi đến với thế giới này, quá nhiều oán hận đè ép tâm lý của tôi, tôi không biết phải xoay sở thế nào…
Tuy bà Lưu không cho tôi gặp Lưu Tê nhưng mỗi ngày tôi vẫn ngồi xổm ở cửa bệnh viện, tôi không muốn bỏ lỡ sự tỉnh lại thực sự của Lưu Tê, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng Lưu Tê cũng có thể mở miệng nói chuyện, nhưng câu đầu tiên anh nói lại là: “Bà là ai?”
Bà Lưu nghe thấy câu này, suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, nói với Lưu Tê: “Mẹ là mẹ con mà con, con quên rồi sao?” Bà Lưu vội vàng gọi bác sĩ tới xem bệnh tình của Lưu Tê, y tá ở bên cạnh Lưu Tê mà tôi mua chuộc được mới nghe ngóng được, vì đầu Lưu Tê chịu va đập nên mất đi toàn bộ ký ức, bây giờ đến tôi là ai anh cũng không biết, trời ạ, tôi nghe được tin tức này không biết là vui hay buồn, vui vì cuối cùng anh cũng tỉnh, buồn vì anh đã quên hết tất cả những gì giữa chúng tôi, tôi cười khổ, nói là cả đời, đi gặp quỷ đi!
Lưu Tê đã khôi phục khỏe mạnh nhưng đã mất đi ký ức, đối với cha mẹ anh mà nói, đơn giản chính là truyền lại những ký ức tốt đẹp cho anh thôi, mà tôi có lẽ sẽ không nói lời nào, tôi không còn lý do nào để ở lại nữa, tôi quyết định trở về trường học, yên lặng sống và học tập, rời xa quá khứ không vui, tôi nghĩ, có lẽ anh nên bắt đầu một cuộc sống mới.
Cuộc sống khôi phục lại như lúc ban đầu, lời đồn đại trong trường dần lắng xuống, tôi vẫn như trước, mỗi ngày đi học, tan học, ăn cơm, đi ngủ, tôi muốn dùng thời gian làm phai nhòa đi tất cả, bất kể là tốt hay là xấu, cuối cùng buổi tối mỗi ngày sẽ lặng lẽ cầu nguyện trong lòng... mong Lưu Tê bình an.
Bất giác đã đến cuối kỳ, mọi người đều dốc sức ôn tập, nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, tôi giả vờ như Lưu Tê vẫn còn ở đây, học dáng vẻ anh khi ngủ, viết bài cũng không quên viết cho anh một phần, tôi muốn anh ở bên cạnh tôi, ít nhất là một vị trí nào đó trong lòng.