Phương Kỷ suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Vậy cũng được, tôi sẽ tạm không phái người bảo vệ, nhưng điện thoại này em nhất định phải lấy, trong này có hệ thống định vị và theo dõi có thể giúp tôi luôn biết được vị trí của em, lúc cần thiết thì tôi có thể tìm được em ngay.”
Vừa nói anh ta vừa đưa cho tôi một cái điện thoại nhìn rất bình thường.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc liền nhận lấy cái điện thoại, mặc dù có khả năng tiết lộ việc tư nhưng so với việc vào thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của tôi thì cũng chẳng là gì.
Sau khi cảm ơn anh ta lần nữa về sự trợ giúp thì tôi liền quay về trường học.
Cố Dĩnh không thấy tôi ở nhà ăn nên đã gọi rất nhiều lần, nên sau khi tiễn Phương Kỷ đi, tôi vội gọi ngay cho cô ấy.
Cố Dĩnh ở đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng, hỏi mãi sao tôi không nghe điện thoại, giống hệt như cô gái bị bạn trai phớt lờ, đùa giỡn với cô ấy một hồi khiến tâm trạng của tôi tốt hơn hẳn.
Lúc ăn trưa, tôi thấy vẻ mặt của Cố Dĩnh có hơi mất tự nhiên, tính thời gian tôi mới nhớ ra thời gian mà cô ấy phải trả tiền cho bọn kia sắp đến rồi, lúc trước tôi nói sẽ giúp cô ấy, cô ấy đương nhiên là tuyệt đối tin tưởng tôi, nhưng trong thời gian ngắn bảo tôi kiếm ra mấy trăm triệu giúp cô ấy trả nợ thì cô ấy cũng rất lưỡng lự, một mặt thì thì cô ấy cũng không có cách nào kiếm được từng ấy tiền trong khoảng thời gian ngắn, mặt khác thì dù tôi giúp cô ấy trả tiền thì cô ấy vẫn phải nghĩ cách kiếm tiền trả tôi.
Nếu tôi ở vào vị trí của cô ấy, tôi cũng sẽ lưỡng lự không thôi, trước đây tôi cũng đã gặp phải tình trạng này, cũng may lúc ấy tôi có Lưu Tê làm chỗ dựa, anh ta đã ra mặt giúp tôi giải quyết êm thấm mọi chuyện, lúc ấy dù trong lòng cảm kích, nhưng bởi lúc ấy còn là bạn gái của anh ta nên cảm thấy anh ta giúp tôi là đương nhiên, trong lòng cũng không có gánh nặng gì.
Nhưng sau khi thân phận biến thành bạn trai, tôi mới biết có lúc ban ơn cũng khiến người ta khó chịu, nhưng dù sao thì tôi cũng là con gái mà cũng không phải nhân vật to lớn có tiền có thế gì cho nên sự do dự trong lòng cô ấy chỉ có càng ngày càng nghiêm trọng, gánh nặng trong lòng cùng theo đó mà lớn hơn, đợi đến khi áp lực đến cực hạn cũng không biết cô ấy sẽ làm ra chuyện gì nên chuyện này phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Thế nhưng gần đây không làm ăn gì, tiền giúp cô ấy trả nợ vẫn còn thiếu một ít, nếu giờ tôi nhờ đám Lưu Tê, bọn họ chắc chắn sẽ giúp tôi, nhưng lúc đầu tôi đã quyết tâm không mượn tiền bọn họ nên cũng không nghĩ đến việc đó.
Buổi tối, tôi cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi cho Thẩm Lệ Lệ nhờ cô ta giới thiệu cho vài vị khách không, nhưng lại nghĩ hiện giờ bên ngoài rất hỗn loạn nên trong lòng có chút sợ sệt.
Ngón tay lướt qua lướt lại trên màn hình, một cái tên đột nhiên đập vào mắt tôi.
“Hứa Phi!”
Lúc nhìn cái tên này, trái tim tôi như thể co rúm lại, nghĩ đến những lời hồi trưa của Phương Kỷ, nghĩ đến anh ấy đang gặp phải nguy hiểm, hay phiền toái, tôi có xúc động muốn giúp anh ấy.
Tôi do dự hồi lâu, vẫn là bấm gọi anh ấy.
“Viện Viện, em ở đâu!”
Câu nói đầu tiên đã thẳng thừng như thế khiến tôi rất ngạc nhiên, thế nhưng không hiểu vì sao, tôi lại không nói gì thêm, chỉ nói thẳng địa chỉ của mình, ngay cả hỏi một câu làm gì cũng không nghĩ đến.
Mười mấy phút sau, Hứa Phi dừng xe ở bên đường, không nói gì thêm mà chỉ xuống xe mở cửa cho tôi lên xe xong liền chở tôi đến một khách sạn.
Còn chưa vào phòng, anh ấy đã ôm chặt lấy tôi, tôi chẳng hiểu tại sao lại không có ý muốn chống cự, mà còn ôm anh ấy chặt hơn.
Có lẽ cái việc mà chúng tôi từng cùng trải qua khiến chúng tôi có chút đồng bệnh tương lân. Cả hai chúng tôi đều không nói gì nhưng đều có thể nhìn ra trong mắt đối phương một loại thương cảm thản nhiên.
Trong phòng, anh ấy úp mặt vào tóc tôi, hít thật sâu mùi hương trên cơ thể tôi, sau đó nói bằng một giọng điệu vô cùng phức tạp: “Viện Viện, Trần Thiên bị người cướp đi rồi!”
Tôi cũng đã nghĩ đến anh ấy đã biết được chuyện này rồi, nhưng không ngờ anh ấy cứ thế mà nói với tôi, tôi cũng vùi mặt mình vào lòng ngực anh ấy nhẹ giọng thì thào: “Em biết!”
Anh ấy hình như thấy hơi lạ, nghĩ rồi lại thấy bình thường: “Là Vũ Dương nói với em à?”
“Không phải, anh ta dù luôn dặn em đi đâu cũng phải cẩn thận, nhưng dù em hỏi thế nào anh ta vẫn không nói cho em, là một người bạn nói cho em!”
Anh ấy cũng không để ý là ai nói cho tôi mà thâm tình nói với tôi: “Vũ Dương làm thế là đúng, khiến em cách thật xa trung tâm chuyện này cũng là một cách bảo vệ em, anh không bằng anh ta rồi!”
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nghe tiếng tim đập của anh ấy, thật ra cả ngày nay tôi đều lo lắng hãi hùng, nhất là sau khi nghe tin Trần Thiên đã chạy trốn, trong lòng luôn lo lắng chỉ giây tiếp theo thôi có khi hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi, lại bắt tôi đi lần nữa…Cái kí ức khủng khiếp ấy, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến tôi lạnh run cả người rồi.
Hứa Phi ôm tôi vào lòng, chúng tôi cùng ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhưng dường như anh ấy không hề muốn làm thêm điều gì, mà chị dịu dàng nói với tôi: “Viện Viện, tha thứ cho anh không nói cho em chuyện này từ đầu, anh sợ em không chịu được mà lo lắng sợ hãi!”
“Em biết, em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng sao bây giờ anh lại nói với em thế!”
Hứa Phi trầm tư một lúc mới nói: “Anh không muốn sống mãi trong cái bóng như thế, lần chạy trốn này của Trần Thiên cũng là cơ hội của anh, nếu anh thắng, sự nghiệp của anh sẽ tiến thêm một bước, nếu anh thua thì có lẽ còn thảm hơn cả cái chết, nhưng anh muốn đấu một lần, thế nhưng bên cạnh anh chẳng có ai có thể cho anh sự cổ vũ, anh lại đột nhiên nghĩ đến em.”
“Em biết không, lúc em gọi cho anh cũng là lúc anh đang cầm điện thoại do dự không biết có nên gọi cho em không?”
Tôi im lặng lắng nghe lời anh nói, giọng điệu anh ấy rất bình tĩnh, không có sự vênh váo hung hăng ngày xưa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở hung hãn được giấu đi trên người anh ấy.
“Thấy em gọi anh rất ngạc nhiên sao!”
“Đương nhiên, lúc trước anh vẫn luôn do dự không biết có nên nói cho em chuyện đó, nhưng nhận được điện thoại của em thì anh đã quyết tâm, có thể nói là em cho anh dũng khí, cho anh động lực để tranh đấu một lần!”
Tôi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh nói: “Sự dũng cảm của anh chẳng lẽ không phải nên do vợ anh, người yêu anh cho anh hay sao, sao lại đến tìm em, em có tài đức gì!”
Hứa Phi không hề phản bác, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi mà tiếp tục nói đầy ý sâu xa: “Bọn họ chỉ là một ký hiệu, thể hiện một giai đoạn trong cuộc sống của anh, trên đời này người con gái cùng anh trải qua sống chết chỉ có mình em, Viện Viện, điều này liệu đã đủ hay chưa!”
Không hiểu sao khi anh ấy nói ra những lời này, tôi lại cảm động vô cùng, đó là loại cảm giác thỏa mãn vô cùng vì được người khác yêu cầu, đó thật sự là sự ca ngợi như nâng mình lên tận trời xanh.