Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 184

Nghe xong lời của anh ta, tôi nghi ngờ, cố dũng cảm hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không phải vẫn luôn làm tổn thương em sao!”

Anh ta kinh ngạc nhìn vào đôi mắt tôi, cả lúc lâu không nói được gì, cuối cùng anh ta khẽ thở dài: “Hóa ta em luôn nghĩ như vậy!”

Tôi không tiếp lời anh ta, anh ta từ từ nhắm mắt lại, rồi lại mở choàng mắt ra, lại trở về cái trạng thái lạnh lẽo: “Tổn thương? Vậy để tôi cho em xem thế nào mới là tổn thương!”

Vừa nói vừa nhắc cổ áo của tôi lên, trong ánh mắt tràn đấy sự lạnh lẽo sắc bén, dưới áp lực của anh ta tôi không kìm được mà run rẩy.

Anh ta từng bước từng bước dồn tôi vào chân tường, cuối cùng ngã ngồi vào sofa.

Vừa nghĩ tới việc tôi đã thực sự chọc giận anh ta, tiếp sau nữa không biết sẽ gặp phải sự đối đãi gì tôi liền vô cùng hoảng loạn, dùng sức giãy dụa để thoát khỏi cánh tay cường tráng của anh ta, nước mắt rơi xuống ào ào.

Ai mà ngờ, không biết là do bị thương ảnh hưởng đến tình dục hay anh ta nghĩ đến cái gì khi thấy nước mắt của tôi, động tác của anh ta bỗng dừng lại, anh ta đè tôi vào góc sofa, đang lúc tôi không biết làm gì, thì lại bỗng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi như lúc đầu.

Trong lúc tôi còn đang rối bời, anh ta lại chậm rãi ôm tôi vào lòng, dùng cánh tay còn lành lặn nhẹ vuốt ve khuôn mặt tôi, cười khẽ bảo: “Hóa ra đây là lý do em sợ tôi đấy à!”

Tôi nằm trong vòng tay anh ta, không dám cử động, nghe anh ta nói thế, tôi cũng không dám tỏ vẻ gì, chỉ là yếu đuối nhìn anh ta. Cầu xin anh ta đừng làm gì mình.

Anh ta ấn đầu tôi vào lồng ngực mình, chậm rãi nhắm mắt lại, như nói với tôi lại như đang lẩm bẩm: “Trước đây anh không hiểu, giờ thì cũng rõ rồi, Lý Viện, từ hôm nay trở đi, em tự do rồi!”

Ý của anh ta là gì, là anh ta muốn thả tôi sao, anh ta có lý do gì mà lại buông tha tôi, một đống nghi ngờ hiện lên trong đầu tôi, nhưng lại không đủ dũng cảm để hỏi anh ta.

Anh ta như thể đã thiếp đi nên không có chút động tĩnh nào, mà tôi cũng không dám cử động.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, tôi liền trong bầu không khí yên tĩnh kì lạ này, ngửi mùi hương trên người anh ta mà dần dần thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi tôi khẽ vươn vai, mở mắt ra thì thấy mình đang ngủ trên giường.

Mà Lưu Tê cũng yên lặng ngủ bên cạnh, trong lòng tôi tò mò không thôi, hôm qua tôi rõ là ngủ trên sofa mà sao giờ tỉnh lại lại ở trên giường chứ.

Nhưng khi tôi nhìn thấy một mảnh đỏ ngầu trên tay anh ta, tôi liền biết ngay.

Lưu Tê lại trong tình trạng bị thương mà ôm tôi lên giường, chỉ vì để tôi ngủ thoải mái chút mà anh ta có thể chịu đựng sự đau đớn trên cánh tay, anh ta làm sao vậy chứ.

Có một người đàn ông có thể đối với mình như thế, nếu bảo không cảm động thì đúng là nói dối, mặc dù anh ta là một người hung hăng khiến người sợ hãi thì trái tim tôi lúc này như cũng mở ra một chút, có một loại cảm giác cứ vương vấn mãi trong đầu tôi, hồi lâu không thể xua tan.

Tôi không dám làm phiền anh ta nghỉ ngơi liền cứ nằm im đợi anh ta tỉnh dậy, chờ đợi phán quyết cuối cùng của anh ta với tôi.

Nửa tiếng sau, Lưu Tê chậm rãi mở mắt, sau đó liền nhìn ngay về phía tôi, tôi vội nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh dậy để che đậy nỗi lòng kích động và xấu hổ.

Anh ta cười khẽ một cái, sau đó nhích người đến trên người tôi, chỉ là anh ta chống tay chứ không đè lên tôi.

Tôi đợi hồi lâu mà không thấy anh ta có hành động gì, liền he hé mắt muốn trộm xem anh ta đang làm gì, liền nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười đang cách tôi vô cùng gần của anh ta.

“Oa, anh sao lại, anh làm gì thế hả!” Tôi giật mình kêu lên.

Anh ta lại cười nói: “Phụ nữ bọn em không phải thích trò này hay sao, anh đang chơi cùng em trò vờ ngủ đấy thôi!”

Anh ta nói làm tôi đỏ cả mặt, vội quay đầu đi, nói: “Ai, ai chơi trò chơi với anh chứ, anh mau tránh ra!”

Lưu Tê cười khẽ rồi muốn tránh người ra, nhưng ai ngờ anh ta chỉ dùng một tay chống hồi lâu nên đột nhiên bị tê, thế là anh ta lại ngã đè lên người tôi.

Bị đè dưới người đàn ông cũng không phải lần một lần hai rồi, nhưng mà đè mà không hề báo trước như anh ta khiến tôi suýt nữa không thở nổi, mà ngực còn rất là đau.

Tôi cố sức giãy dụa, vất vả lắm mới chui từ dưới người anh ta ra, tôi thở hổn hển, dùng tay xoa nhẹ bầu ngực bị anh ta đè đến đau nhức.

Nhưng tôi lại không để ý quần áo của mình đã loạn hết cả lên, bị tôi xoa nhẹ như thế thì làn da trắng ngần và bầu ngực cao ngất của tôi cũng lộ ra hết cả.

Sáng sớm cũng là lúc mà chỗ đó của đàn ông dễ bị kích thích nhất, mà nhìn thấy như thế anh ta liền có phản ứng, thứ nóng bỏng đó của anh ta dần dần nhô lên trên đùi tôi, ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng thay đổi hẳn.

Trong tiếng kêu hoảng hốt của tôi, đôi môi nóng rực của anh ta đã ấn xuống, anh ta hôn rất mãnh liệt, hôn đến tận khi tôi không thở nổi mới rời ra.

Tôi hổn hển hít thở, lại không ngờ càng khiến sự hấp dẫn của bộ ngực xinh đẹp của tôi càng tăng thêm, bàn tay của anh ta không biết buông xuống từ lúc nào, nhân lúc ý thức của tôi chưa hoàn toàn hồi phục anh ta đã bắt đầu xoa nắn thật mạnh.

“Cô gái, nhìn em thật là ngon miệng quá, anh cảm thấy thả em ra thật là đáng tiếc mà!” Anh ta thở hổn hển lộ rõ lửa tình trong anh ta chẳng thể nào kìm nổi.

Khi đôi môi dịu dàng của anh nhẹ nhàng hôn lên bờ ngực mềm mại của tôi, thì tôi đã hoàn toàn chìm đắm rồi.

Chúng tôi thỏa thích mà quấn quýt lấy nhau.

Thời gian một buổi sáng, chúng tôi đã làm hỗn độn cả cái giường, bởi vì anh ta bị thương, nên nhiều lúc đều do tôi chủ động hùa theo anh ta, trong sự thỏa mãn của anh ta tôi cũng đạt đến cao trào của dục vọng.

Sau khi làm xong, anh ta im lặng nhìn tôi rồi cười nói: “Em đúng là một yêu tinh, đêm qua còn vờ như điềm đạm đáng yêu giờ lại quyến rũ mị hoặc thế này, thật là một cô gái hay thay đổi mà!”

Anh ta nói khiến tôi xấu hổ không ngớt, cúi gằm mặt xuống, nhưng lại không cam tâm bị anh ta trêu đùa như thế liền cắn nhẹ lên ngực anh ta, vết cắn không nặng không nhẹ nhưng chỉ hơi kích thích lại khiến anh ta có phản ứng.

Tôi khẽ hô lên: “Lưu Tê, anh đúng là súc vật mà, mới qua một lát mà anh đã muốn tiếp rồi!”

Lưu Tê nhe răng cười, lại đè tôi lên giường lần nữa, “Sự kéo dài của súc vật không phải một cô gái như em có thể tưởng được đâu, để anh cho em biết, thế nào mới là súc vật thật sự nào!”

Tôi vội kêu to, “Không làm nữa, không làm nữa, còn làm nữa thì em không còn sức đi học mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK