Chạy một mạch ba bốn con phố, chúng tôi mới hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng.
Cuối cùng cũng đến được nơi an toàn, hai chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó là ôm bụng cười thật to.
Phụ nữ có thể yếu đuối, nhưng có những lúc phụ nữ cũng rất đáng sợ, bọn họ không sợ bạn chẳng qua là vì bạn không đủ ác không đủ lợi hại mà thôi.
Lúc đó tôi cũng không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mà dám đơn thương độc mã đối điện với ba tên đàn ông, nhưng trong lòng tôi không có vướng víu gì, tôi luôn có thể để dũng khí của mình lấn ép nỗi sợ hãi, nếu như lần này không có Đông Phi mà chỉ có mình tôi thì rất có thể tôi sẽ bị bọn chúng ức hiếp thật, con người đều là như vậy cả, không bị ép thì bạn chẳng thể biết giới hạn của mình ở đâu.
Mà từ lúc đó tôi cũng bắt đầu biết tiền năng của mình vẫn chưa được khai phá hết.
Cho dù là dục vọng hay dũng khí đấu tranh với vận mệnh, tôi đều chưa đạt đến mức cực hạn, tôi không biết chuyện này là tốt hay là xấu, có điều tôi vẫn còn chút lo lắng mơ hồ, lo lắng rằng một ngày nào đó tôi sẽ trờ thành một người phụ nữ không từ thủ đoạn.
Nhưng tôi mong ngày đó vĩnh viễn không đến.
Lúc ăn xong về đến ký túc xá cũng đã sắp hai giờ chiều, trong lúc đó có mấy lần Vũ Dương gọi điện đến hỏi vị trí của chúng tôi, vấn đề của chúng tôi đã được giải quyết xong cho nên tôi không muốn làm phiền anh ta nữa nên không nhận điện thoại của anh ta, ai biết được cuối cùng anh ta lại gọi cho Đông Phi.
Tôi không biết lúc anh ta không gọi được cho tôi đã lo lắng đến mức nào, đội đến khi chúng tôi về đến ký túc xá tôi mới biết, anh ta sốt ruột đến mức ngay đến áo ngoài cũng quên không mặc mà cứ thế chạy đi tìm chúng tôi.
Anh ta túm lấy tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem tôi có thiếu cái gì không, tuy rằng trong điện thoại chúng tôi đã nói với anh ta là chúng tôi không sao rồi hơn nữa còn dạy cho mấy tên lưu manh đó một bài học, nhưng anh ta vẫn không yên tâ, muốn kiểm tra xem cơ thể tôi có làm sao không, dang vẻ sốt vó đó của anh ta trông còn lưu manh hơn cả lưu manh, Đông Phi ngắ mắt, giả vờ ho một cái, bị anh ta quấy rầy như thế mặt tôi cũng đỏ bừng bừng.
Nhưng có thể là vẻ bề ngoài của tôi quá quyến rũ, cũng có thể là do anh ta nghe nói tôi bị ba tên lưu manh kéo đi nên tưởng tượng ra điều gì đó, tôi phát hiện ra anh ta có phản ứng.
Ngay lúc đó trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ táo bạo, nó trôi nổi trong đầu tôi, nếu như bây giờ tôi muốn làm gì đó với Vũ Dương, sau đó kéo cả Đông Phi cùng tham gia thì thế nào nhỉ.
Đông Phi vẫn luôn ái mộ Vũ Dương, có lẽ cô ấy cũng có thể chấp nhận được, nhưng Vũ Dương thì sao, anh ta vẫn được tính là người đứng đắn, anh ta có thể chấp nhận được chuyện này không.
Thấy bầu không khí càng lúc càng lạ, vũ Dương đứng dậy chào bọn tôi nhưng Đông Phi đột nhiên đứng dậy nói, “Hai người cứ ở lại đi, tớ đi ra ngoài một lát, tí nữa rồi về.”
Hiển nhiên là cô ấy cùng nhìn thấy sự bất thường của Vũ Dương, gương mặt hồng rực, tuy rằng trong lòng rất khó chịu nhưng cô ấy vẫn không đưa ra đề nghị này.
Tôi thấy cô ấy muốn đi, cũng không biết tại sao đột nhiên lại nói, “Đông Phi, cậu cũng ở lại đi!”
Câu nói này lập tức khiến bầu không không khí ám muội nổ tung, đừng nói là Đông Phi, ngay cả Vũ Dương cũng xấu hổ để mức đỏ mặt.
Anh nhìn thấy vẻ thẹn thùng đỏ của tôi cũng cảm giác được rằng không phải tôi đang nói lẫy, tim đập thình thịch, gần như cũng đang nghĩ đến khả năng năng này, nhưng anh nhất thời vẫn không chấp nhận được.
“Anh… còn có việc, nên đi trước nhé, hai người cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ gọi!” nói xong anh ta liền vội vàng chạy mất.
Đông Phi không hiểu gì nói, “Viện Viện, cậu định làm cái gì thế, tại sao lại nói như vậy cơ chứ!”
Tôi kéo Đông Phi lại thì thầm vào tai cô ấy. “Không phải là cậu vẫn luôn muốn gì gì đó với anh ta sao, tơ đang sáng tạo cơ hội cho cậu dấy!”
Đông Phi mặt đỏ đến tận mang tai, quay đi nói, “Cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy, tớ đã sớm không nghĩ thế nữa rồi, hơn nữa lại còn là ba người cùng lúc, tớ, tớ thực sự không dám tưởng tượng!”
Tôi khẽ hà hơi bên tai cô ấy một cái, “Có gì đâu mà không dám tưởng tượng, tớ nói cho cậu biết, kích thích cực luôn!”
“Cậu đi chết đi, xem ra cậu thực sự đã bị mụ Thẩm Lệ Lệ kia tiêm nhiễm rồi, càng ngày càng khùng!” Đông Phi khó chịu nói.
Tôi cười khẽ một tiếng, “Chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thử một lần xem sao à?”
Câu này gần như biến thành một lời nguyền rủa, khiến Đông Phi giật bắn, trong đầu cô ấy không ngừng hiện lên một vài cảnh tượng, một trong số đó là nam thần cô ấy ngày đêm mong nhớ, mà người còn lại chính là cô bạn thân nhất của cô ấy, bọn họ trần trụi không một mảnh vải hơn nữa còn đang vẫy tay với cô ấy, như thể đang mời gọi: ‘Đến đây nào!”
Chỉ nghĩ thôi cảnh tượng kích thích đó cũng khiến người ta chịu không nổi, nếu như thật sự xảy ra không biết còn kích thích đến mức nào.
Nghĩ đến đó cô ấy bất giác cảm thấy bản thân mình cũng ướt đẫm.
“Hừ, không để ý đến cậu nữa, toàn nghĩ những thứ linh tinh!” Cô ấy xấu hổ chạy ra khỏi phòng, nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của cô ấy tôi cười đau cả bụng.
Sau lần thăm dò nhưu có như không đó, rốt cuộc trong lòng Đông Phi đã được gieo xuống một hạt giống không thể xóa bỏ được, còn về phần hạt giống đó lúc nào có thể nảy mầm, nở hoa, phát triển thành cây lớn thì tôi không biết.
Mà tôi lại thấy vui khi chuyện này xảy ra, dù sao tôi chuyện tôi cố tình xa cách anh ta vô hình trung đã làm tổn thương đến Vũ Dương, đây không phải là điều tôi muốn nhìn thấy, nếu như có một ngày nào đó Vũ Dương bỏ đi, Đông Phi chắc chắn cũng sẽ vô cùng đau buồn, điều này tôi cũng muốn nhìn thấy, nếu như Vũ Dương không nuốn có xích mích với Đông Phi thì không bằng tôi làm bà mối cho họ.
Còn về phần tiến hành như thế nào tôi vẫn chưa có kế hoạch gì, chuyện này muốn làm thật hoàn mĩ thì cần một thời cơ, có điều tôi nghĩ thời cơ này vẫn còn xa.
Từ sau ngày hôm đó, Vũ Dương lại không thấy đâu hai ba hôm liền, gần đây Đông Phi trở nên kỳ lạ, lycs ở cùng với tôi thường xuyên tỏ ra có gì muốn nói, nhưng tôi hỏi cô ấy thì cô ấy lại nhất quyết bảo rằng khôn có gì, khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ.’
Hôm Giả Tường Vũ đến tìm tôi để mời tôi đi ăn, tôi đang định ra ngoài với Đông Phi, vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng Đông Phi thấy anh ta cũng làm một gã điển trai nhã nhặn tuấn tú, cũng không biết xuất phát từ mục đích gì mà tôi chưa kịp lên tiếng cô ấy đã đồng ý thay tôi rồi.
Tôi đành bất đắc dĩ đồng ý, lần này anh ta mời tôi đi ăn chủ yếu là vì muốn cảm ơn tôi đã tìm việc cho anh ta, anh ta nói rằng mình rất hài lòng với công việc này, lúc làm việc cũng thấy thoải mái. Tôi nói, anh ta thích là tốt rồi.
Mà đúng lúc này Đông Phi lại chen vào một câu: “Hóa ra cậu tìm Thẩm Lệ Lệ là vì tìm việc cho anh ta!”
Giả Tường Vũ nghe đến cái tên Thẩm Lệ Lệ cũng tò mò hỏi: “Thẩm Lệ Lệ là ai, cũng là bạn học của hai người sao?”
Tôi lườm Đông Phi một cái cô ấy mới biết mình nói lỡ mồm, tôi vội lảng sang chuyện khác, không để anh ta tò mò quá về chuyện này.
Ăn một bữa cơm mà lại có nhiều chuyện phiền lòng thế này, vội chào tạm biệt Giả Tường Vũ, chúng tôi mau chóng quay về ký túc xá.