Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 156

Tôi không thể không ra một quyết định khó khăn, đó chính là tạm thời không thông báo cho bọn Vũ Dương biết vị trí mấy người này cung cấp cho tôi.

Bọn họ là loại người gì thì tôi không thể xác định, nhưng tôi có thể xác định một điều, tôi không thể lấy tính mạng của Đông Phi ra để mạo hiểm được. Nếu quả thật có cả người khác tham gia mà làm Đông Phi phải chịu tổn thương gì thì chỉ e cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho mình.

Sau đó Vũ Dương và Phương Kỷ đều lần lượt gọi điện thoại cho tôi, thế nhưng tôi cũng không để lộ ra tin tức sau cùng kia, bọn họ vì tìm được người này mà đã cố gắng hết sức.

Vũ Dương thậm chí còn sử dụng lực ảnh hưởng lớn của nhà cậu ấy tìm đến mấy đội bảo vệ của các tập đoàn lớn tìm khắp xung quanh thành phố, thế nhưng dù sao thế lực của bọn họ cũng là thế lực công khai, muốn trong một thời gian ngắn tìm tung tích của người cố ý lẩn trốn trong mấy triệu nhân khẩu của thành phố T cũng không phải chuyện dễ.

Còn về Phương Kỷ, anh ta tuy đã rất cố gắng giúp đỡ, nhưng cứ coi như anh ta giúp nhiều hơn nữa cũng không thể như người một nhà mà điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát của cả thành phố được.

Thế nên mãi đến tám chín giờ tối, bọn họ vẫn chưa có bất cứ manh mối nào.

Bây giờ cách thời gian giao dịch không còn xa, lòng tôi đột nhiên bắt đầu thấp thỏm. Tôi không biết mình làm vậy có đúng hay không, nếu như tôi thực sự phán đoán sai thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp, đừng nói là có thể cứu được Đông Phi hay không, thậm chí có khả năng ngay cả tôi cũng sẽ bị bọn chúng khống chế.

Đúng lúc tôi đang do dự thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là Lưu Tê gọi tới, tôi hơi kinh ngạc nhận điện thoại.

"Em ở đâu? Đang làm gì?" Giọng Lưu Tê vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lúc này tôi đã sợ hãi lắm rồi, chẳng thèm quan tâm những hiềm khích trước kia với anh ta nữa, bèn nói cho anh ta tin tức Đông Phi bị người ta bắt cóc, mà kẻ bắt cóc cậu ấy rất có thể là do người phụ nữ kia sai khiến.

Anh ta nghe xong hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, tôi không biết anh ta suy nghĩ gì, còn tưởng anh ta đã cúp điện thoại, sau đó đầu dây bên kia vang lên giọng nói kỳ lạ của anh ta: "Chuyện này em không cần lo, giao cho anh!"

Nói xong anh ta cúp máy. Nhưng hiện giờ tôi thực sự mất hết lòng tin vào anh ta, không nói đến quan hệ giữa chúng tôi khi trước, chỉ riêng việc cách đây không lâu tôi còn đánh anh ta thì dù anh ta có là tượng đất cũng không có khả năng mới đó đã quên rồi.

Nếu như anh ta vẫn còn là Lưu Tê trước đây, có lẽ tôi sẽ gửi gắm toàn bộ hy vọng vào anh ta, dẫu sao khi đó anh ta cũng là người tôi tin tưởng nhất ý lại nhất. Nhưng giờ đã khác rồi, anh ta đã biến thành người hoàn toàn khác, cho dù anh ta có nói thẳng ra tôi cũng sẽ không thực sự tin tưởng.

Thấy sắp đến thời gian mấu chốt, tôi gọi xe, một mình đi đến địa điểm giao dịch.

Đó là cửa thoát nước cống, đường ống đen sì, bên trong thông bốn phương tám hướng trong thành phố, nếu chạy trốn từ đây thì cho dù có nhiều người truy đuổi hơn nữa cũng chẳng sợ.

Mấy tên này đúng là những kẻ xảo quyệt, tôi thầm nghĩ.

Đứng trên nền xi măng trống trải bên ngoài, tôi không dám tiến lên phía trước mà vứt cái túi có chứa hơn 3 tỷ xuống đất rồi vội vàng lui về sau hơn 10 mét.

Tôi gào vào đường ống tối đen: "Này, tôi đã lấy tiền đến theo ý các người rồi, bây giờ có thể thả bạn tôi ra chưa?"

Tôi chờ hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, lúc tôi đã tưởng trong đó không có người thì đột nhiên một cái bóng chậm rãi đi ra.

Dưới ánh trăng mờ mờ rốt cuộc tôi cũng thấy được tướng mạo tên kia, quả nhiên chính là kẻ đã bàn bạc giao dịch với người phụ nữ kia mà tôi từng gặp ở cửa quán bar.

Tuổi tác tầm ba mươi bốn muôi, da ngăm đen, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn, như một kẻ đã từng trải qua chém giết. Hắn ta vóc dáng cường tráng, nhịp bước ổn định, nếu như tôi đoán không lầm thì kẻ này có khả năng đã từng nhập ngũ.

Hắn chậm rãi đi đến trước cái túi, một tay nhấc nó lên, cũng không mở ra mà lẳng lặng nhìn tôi, như nhìn một con cừu non sắp bị ăn sạch.

Tôi vô cùng sợ hãi, sợ ngay giây phút sau hắn sẽ xông lên xử lý tôi, cũng sợ khi hắn biết số tiền kia không đủ thì sẽ nổi giận như thế nào.

Nhưng tôi sợ nhất là phải chứng kiến thi thể của Đông Phi bị hắn kéo ra, hình ảnh ấy chỉ tưởng tượng thôi tôi cũng không dám.

"Tiền anh đã lấy được rồi, có thể thả bạn tôi ra chưa?" Tôi nơm nớp lo sợ nói.

Hắn nhìn tôi hồi lâu chẳng nói gì, nghe tôi hỏi xong lại cười lạnh: "Tao đã điều tra mày rồi, mày cũng không giống người có thể lấy ra hơn 6 tỷ nhỉ? Tao nghi ngờ đống tiền trong này là giả.

Nghe vậy tôi vừa sợ vừa tức, bất chấp mà gào lên: "Không tin anh có thể tự kiểm tra, xem tôi có lừa anh hay không. Anh lại muốn thế nào, nhanh thả bạn tôi ra!"

Hắn cười lạnh nói: "Vội gì chứ, tao còn tưởng mày sẽ không ngoan ngoãn tuân theo chứ, không ngờ con điếm như mày lại dám một mình tới đây, thật sự khiến tao phải nhìn bằng con mắt khác.

Nghe hắn mắng tôi là điến, không biết vì sao tôi cực kỳ phẫn nộ. Người khác chửi tôi thế nào cũng được, nhưng một kẻ mang tội giết người bước đến đường cùng như hắn thì có tư cách gì chửi tôi. Tôi không kìm được mở miệng mắng: "Cút mẹ mày đi, mày có tư cách gì nói tao. Tiền của bà đây từng đồng từng cắc đều là cực khổ mới kiếm được, so với hạng dựa vào ăn cướp, ức hiếp kẻ yếu như mày tốt hơn nhiều!"

Tên kia bị tôi mắng cho sững sờ, cười lạnh đi đến chỗ tôi: "Ha ha, tao đúng là đã coi thường con đàn bà thối này. Giờ tao lại muốn xem xem mày có vốn gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!"

Thấy hắn từng bước tới gần, tôi nhất thời hối hận. Tôi không nên đến một mình, ít nhất cũng phải thông báo cho người khác là tôi đến đây.

"Mày muốn làm gì, mày đừng qua đây..." Tôi vội vàng lui lại, nhưng càng hoảng càng dễ phạm sai lầm, tôi sơ ý vấp chân vào hòn đá nhỏ, ngã nhào ra đất.

Tên kia cười gằn vọt tới, một tay bóp chặt cổ tôi, tay kia xé vạt áo trước ngực tôi.

Hắn cười lạnh nói: "Con điếm, vì mày mà tao tổn thất nhiều tay chân như vậy, còn bị truy sát khắp nơi. Tao muốn xem xem rốt cuộc mày có tư cách gì mà đáng cho một đám đàn ông cam tâm giúp đỡ mày!"

Soạt một tiếng, chỗ áo trước ngực tôi bị hắn dùng sức xé nát, chiếc áo lót chất liệu tơ tằm lập tức lộ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK