“Tôi chỉ muốn cứu em, nhưng lại làm hại em, tôi không phải là người, tôi không phải là người nữa rồi!” Phương Kỷ khóc thút thít.
Tôi chậm rãi đứng dậy, kéo anh ta ôm vào lòng, mặc dù người tôi vẫn đang cởi trần nhưng tôi cũng chẳng để tâm nữa, trong lòng tôi lúc này đang rất mâu thuẫn.
Trận vui sướng vừa rồi đã làm cho tôi quên mất cảm giác bất an và sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, lúc này đây tôi mới để ý chi tiết hành động của anh ta, nếu như không phải vì cơn phẫn nộ bùng cháy khiến tinh thần anh ta có những cử chỉ điên rồ, có lẽ anh ta vẫn cứ ngượng ngùng, đến nhìn tôi một cái cũng đỏ mặt.
Trừ phi anh ta muốn giết chết tôi, thực ra hành động của anh ta còn làm cho tôi cảm thấy rất cảm kích và sung sướng, dù sao thì cũng ít nhiều chứng minh được tôi là người con gái có sức quyến rũ, làm gì có ai mà không thích bản thân mình được khen ngợi đâu chứ, cho dù là phận làm gái đi chăng nữa thì tôi cũng muốn được người khác khen ngợi.
Tôi không rõ là anh ta có ý định tha chết cho tôi hay không, tôi chỉ biết rằng giờ đây anh ta là kẻ rất nguy hiểm, vì không muốn kích động đến anh ta và cũng vì dỗ dành anh tay mà cái “yêu” này tôi “yêu” đến cùng, tôi không chút để tâm kéo anh ta vào lòng giống như dụ dỗ một đứa trẻ vậy, để anh ta yên tâm.
Dần dần anh ta cũng nín khóc, nhắm nghiền mắt như đang ngủ vậy, tôi biết trong anh bây giờ đang hỗn loạn, tôi khe khẽ thì thầm bên tai anh ấy: “Tôi không trách anh, dù sao cũng cảm ơn anh!”
Anh ngẩng đầu lúng túng, không dám nhìn vào người tôi, ánh mắt mong mỏi “ Em không trách tôi sao? Tại sao chứ, tôi đã làm em tổn thương mà!”
“Chẳng phải anh đã điều tra qua về tôi rồi sao, việc đấy một tháng còn không biết tôi phải trải qua bao nhiêu lần ư!” Tôi cười nói với anh ta.
“Nhưng người làm em tổn thương lần này là tôi, mà tôi lại thích em như vậy!”
“Phương Kỷ, anh đừng ngốc như vậy nữa, chúng ta không hợp nhau, lần này coi như là báo đáp sự trân trọng của anh dành cho tôi nhé! Sau này quên nó đi được không!”
Anh ấy gật mạnh đầu, dường như ra quyết tâm một điều nào đó, “Em yên tâm, tôi thề tuyệt đối không bao giờ làm em tổn thương nữa, nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ em, nếu ngày nào đó em mệt mỏi cần nghỉ ngơi, tôi sẽ mãi chào đón em!”
Nhìn vào đôi mắt anh ta, dường như thấy được vẻ mặt xa xăm trong đáy mắt anh ta, trực giác mách bảo tôi, anh ta của hiện tại tỉnh táo, đáng để tin tưởng, tôi nhẹ nhàng xoa đầu anh, nói với anh ta như nói với một đứa trẻ “Được rồi, tôi tin anh!”
Nghe tôi nói vậy, anh ta có chút xúc động, cơ thể anh không may chạm phải vùng nhạy cảm của tôi, giật mình anh vội vã buông ra, quay đầu nói: “Tôi phải đi rồi, nếu em có phiền phức gì nhất định phải đến tìm tôi đấy! Đây là số điện thoại của tôi!” Nói rồi anh ta dúi cho tôi một tờ danh thiếp có in số điện thoại.
Không biết vì mục đích gì mà tôi lại muốn đứng dậy ra tiễn anh ta, nhưng toàn thân tôi mềm nhũn ra không chút sức lực nên đành thôi, anh ta đi đến cửa thì bỗng dừng lại, thần bí nói: “Hay là em nhanh chóng rời xa Hứa Phi đi, anh ấy sắp gặp phải họa lớn rồi!”
Tôi nghe xong đờ người, đang định hỏi anh ta thêm vài câu mà anh ta đã đi ra khỏi cửa mất rồi.
Tôi thầm nghĩ, lúc này Phương Kỷ chắc không tự dối bản thân, thứ nhất bây giờ hai người coi như đã thân mật gần gũi với nhau rồi, anh ta cũng không đến nỗi lập tức lại lừa dối bản thân điều gì đấy, thứ hai là dù gì anh ta cũng là cảnh sát, rắc rối của Hứa Phi lại khì cũng không nhỏ, anh ta biết được điều gì đấy cũng không lấy làm lạ.
Tuy không thích Hứa Phi nhưng tôi cũng không muốn anh ấy bây giờ xảy ra chuyện, muốn gọi điện cho anh hỏi xem anh đang làm gì thì đầu đây bên kia lại là giọng một cô gái nghe điện thoại, không biết là vì sự đố kị hay không muốn nói chuyện với người con gái khác mà tôi lập tức cúp máy.
Thầm nghĩ, Hứa Phi có đi đời thì cũng mặc kệ, dù sao cũng không phải chuyện của tôi, tôi đã tìm anh nhưng không tìm được, thì cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi, nên vậy nên vậy!
Trải qua một phen đấu tranh lớn vừa rồi, cộng thêm một ngày hầu như chỉ đi dạo phố khiến tôi mệt lử nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai sau khi thức dậy tôi vẫn không thấy bóng dáng Hứa Phi đâu cả, tôi cũng chẳng để ý nữa.
Đành gọi bữa sáng đem lên phòng.
Phải thừa nhận rằng tiêu chuẩn phục vụ của khách sạn này rất cao, điểm tâm sáng được kết hợp giữa nét Trung Quốc và Phương Tây, hình thức phong phú, tôi vừa mới ăn được một nửa thì điện thoại của Hứa Phi gọi đến.
Anh hỏi: “ Hôm qua em gọi cho anh à?”
Tôi có chút bực dọc nói: “Đâu có!”
Anh ừ một tiếng, “Vậy là không có việc gì rồi!” Nói rồi liền cúp điện thoại.
Tôi tức tưởng chừng như muốn đập phá bàn, nhưng nghĩ lại, bản thân như vậy được coi là gì chứ, đố kị ư, có thể , nhưng dựa vào cái gì mà cặn bã với người ta chứ.
Ngậm ngùi cười khổ, bản thân dường như cũng dần dần biến thành một con thú ăn thịt, có thể là do mấy ngày gần đây được nhiều người tỏ tình, bản thân lại cho rằng đó là điều đương nhiên, tất cả mọi người đối tối với mình, xuất phát từ tấm lòng đó là điều nên làm, nhưng lại tạm thời quên đi rằng bản thân chỉ là chim sẻ đội lốt phượng hoàng mà thôi.
Tâm trạng lại tệ đi rồi, nhiều người cứ tâm trạng tệ lại có thói hay ăn, tôi cũng không ngoại lệ, đồ ăn trên bàn bị tôi ăn sạch sành sanh.
Nửa buổi sáng không bị ai làm phiền, tôi thưởng thức trọn vẹn các dịch vụ cao cấp của khách sạn hạng sang.
Vừa mới massage từ phòng massage về, chưa cả kịp thay quần áo thì Vũ Dương bỗng xuất hiện, anh ta không nói không rằng kéo tay tôi đi, tôi mông lung tức khắc, ở đâu ra kiểu bắt cóc giữa ban ngày như này chứ, tôi gào to lên.
Vậy mà Vũ Dương lại hét to hết sức vào mặt tôi: “Em câm miệng lại cho tôi, bây giờ tôi đang cứu emđấy, có biết không hả!”
Tôi bị anh ta làm cho khiếp sợ, thẫn thờ để anh ta kéo tay tôi chạy xuống lầu.
Theo chân anh ta ngồi vào chiếc xe BMW bóng nhoáng, tôi thầm nghĩ chắc không phải vì chuyện hôm qua mà anh ta đến trả thù mình đâu, anh ta cũng đâu phải người dụng dạ hẹp hòi như vậy.
Đợi anh ta lên xe, tôi còn chưa kịp nói gì thì đã thấy bên ngoài két một tiếng rồi bốn năm chiếc xe lao tới, những người trên xe vô cùng chỉnh tề, xuống xe chẳng nói chẳng rằng liền nhanh chóng bước vào khách sạn.
Tôi ngây người, những người ngày không lẽ đến bắt tôi ư.
“Hừ, may mà tôi đến sớm, nếu bị bọn họ bắt còn không biết họ sẽ đối xử thế nào với em nữa!” Giọng Vũ Dương có chút kỳ lạ.
Trong tôi có chút bất ổn không biết nên nói gì, nói cảm ơn vậy! Tôi còn không biết anh ta nói thật hay không, hôm qua còn đuổi anh ta đi, bây giờ anh ta còn mạo hiểm đến cứu mình, ít nhiều gì cũng có chút cảm động, có điều từ đầu đến cuối tôi cũng không hiểu hành động của anh ấy rốt cuộc là ý gì, lẽ nào anh ta cũng yêu tôi ư, sao có thể như vậy được!
Tôi dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn đó đi, nghĩ về lời nói hôm qua của Phương Kỷ, trong lòng tôi bổng dưng lại lo lắng cho Hứa Phi, nhưng lại nghĩ về người con gái lúc tôi gọi điện cho anh, tôi lại lắc lư cho qua.
“Này, sao anh biết được mấy người này đến bắt tôi đấy, tôi không có làm gì đắc tội với họ cả!”