Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 149

Chẳng biết tại sao tôi lại không muốn anh đau lòng, vội vàng giải thích: “Tôi vì giúp bạn nên mới cùng bọn họ, cùng bọn họ...”

“Cùng bọn họ lên giường đúng không?”

Giọng điệu của anh tỏ rõ sự ghen ghét, dường như tôi có thể ngửi được mùi thuốc nổ trong hơi thở của anh.

Lúc này, lồng ngực của chúng tôi dán sát vào nhau, đôi gò bồng đào của tôi bị anh ép đến tê tại, cả người không tự chủ mà mềm nhũn ra.

Mặt tôi đỏ lựng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói nhỏ: “Tôi với người khác như thế nào thì có liên quan gì đến anh?”

Anh thô bạo nâng cằm tôi lên nói: “Sao lại không liên quan? Cô biết cô đã cướp mất trái tim tôi không? Nhìn thấy cô ở cùng với người đàn ông khác tôi khó chịu cỡ nào không?”

Tôi bị hơi thở mạnh mẽ và lồng ngực nóng rực của anh làm cho toàn thân không còn sức lực, tôi yếu ớt chậm rãi nói: “Chẳng phải bảo không gặp nhau nữa sao? Giờ anh ở đây làm gì?”

“Làm gì, một người đàn ông cùng với người phụ nữ làm tổn thương anh ta thì còn có thể làm gì?” Ánh mắt anh tựa như có thể phun ra lửa, nếu như nói anh có thể nuốt tôi ngay tức khắc thì tôi cũng tin.

Hiện tại lòng tôi đang phiền muộn, đầu óc hỗn độn, cũng không biết nên nói gì sất.

Nhìn đầu anh càng ngày càng thấp, đôi môi nóng bỏng của anh cũng sát môi tôi.

Tôi vừa muốn cự tuyệt vừa tựa hồ rất kỳ vọng, trong lúc mơ màng tôi nhắm hai mắt lại.

Đôi môi nóng rực của người đàn ông mang theo hơi thở mãnh liệt chạm vào bờ môi tôi, cái dư vị quen thuộc lại có chút lạ lẫm kia một lần nữa cuốn sạch não tôi, khiến tôi không chịu được mà kêu lên.

Đầu lưỡi anh mạnh mẽ, bá đạo tiến vào trong miệng tôi, tôi không tự chủ được mà mút vào, quấn quýt cùng anh.

Chúng tôi đều cảm thấy ý loạn tình mê, nếu như không phải đang ở bên ngoài thì có lẽ anh đã hành quyết tôi rồi.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của anh vang lên, anh vẻ như rất tức giận song liếc nhìn điện thoại xong lại thay đổi sắc mặt, cảm xúc mãnh liệt khắp người trong nháy mắt như thể bị cái gì đó dập tắt.

Anh do dự hồi lâu mới nghe máy.

Giọng nói đầu bên kia hình như là của phụ nữ, giọng nói nhỏ nên tôi cũng chẳng nghe rõ cô ta nói gì, tôi chỉ thấy Hứa Phi gật đầu và ừ liên tục, vẻ rất nghe lời người phụ nữ này.

Anh cúp điện thoại xong, thấy tôi còn chưa đi cảm thấy khá ngạc nhiên, vui mừng muốn ôm tôi.

Tôi lùi về phía sau một chút, mỉm cười nói: “Ông chủ Hứa vẫn nên về cạnh vợ đi, nếu như còn ở bên cạnh anh thì tôi sẽ tính phí đấy!”

Sắc mặt anh bị tôi nói biến đổi liên tục, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.

Thấy tôi muốn rời đi, anh ngang ngược kéo tôi lại, nói: “Tối nay ở đây đợi tôi!”

Tôi cười, không đồng ý cũng chẳng từ chối, quay người bước đi.

Có điều lúc tôi quay người bước đi, trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng, thực sự tôi không thể nói ra rốt cuộc là vì sao.

Tôi không có dũng khí quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Hứa Phỉ bây giờ ra sao, nhưng từ lúc anh không truy hỏi tiếp thì có thể đoán ra, hiện giờ anh rất rối rắm.

Đi lang thang bên ngoài một lát rồi tôi cũng về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, các chị em đều đã tỉnh, trong phòng bỗng lại náo nhiệt trở lại.

Bọn họ ríu rít bàn bạc xem tối nay sẽ ra sao, rồi có thể gặp được mấy tên ngốc gì đó.

Không bao lâu sau, Thẩm Lệ Lệ và Đông Phi cũng tỉnh.

Cùng với bọn họ ăn tạm ít đồ ăn thì buổi yến tiệc cũng đã đến lúc bắt đầu, mọi người bận rộn trang điểm, ăn vận.

Cố Dĩnh vẫn chưa ra, bữa tối cũng chẳng ăn, tôi biết cô đã hoàn thành mục tiêu dự tính của mình, tối nay sẽ không đi cùng bọn tôi.

Lần này tôi đến đây miễn phí cho mấy tên tiểu quỷ một đêm, còn chưa kiếm được đồng nào, nhưng mà nghĩ đến Hứa Phi có thể đang đợi tôi, hơn nữa tôi lại muốn ở cùng với Cố Dĩnh một lát nên cũng không định đi với họ nữa.

Thẩm Lệ Lệ cũng không nói gì nhiều, cô ấy rất vội. Đêm qua đã có người biết Cố Dĩnh là cô gái dưới tay cô ấy có rất nhiều người liên lạc với cô ấy nhờ giới thiệu một cô vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, coi như cô ấy không phải đi tiếp khách nhưng có thể thiết lập quan hệ với những người có tiền kia thì cũng là một thu hoạch không nhỏ.

Đợi cô ấy và các chị em lo lắng không yên đi xong, tôi gõ cửa phòng Cố Dĩnh.

Sau khi nghỉ ngơi một buổi chiều, tinh thần của cô ấy đã hồi phục khá nhiều.

Lúc nãy cô ấy không muốn nhìn thấy những người khác chế giễu cô ấy nên mới ở trong phòng không ra, giờ thấy tôi liền vui vẻ hơn khá nhiều.

“Nhìn cậu bình phục, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi.”

Cố Dĩnh mang vẻ mặt áy náy không biết nên nói gì, cô ấy do dự một hồi mới nói: “Tiền dùng để chữa bệnh, tôi dùng tiết kiệm vẫn còn dư ra một chút, là tôi hại cậu không kiếm được đồng nào, đây coi như tôi, tôi...”

Trong lúc cô ấy không tìm ra được từ ngữ phù hợp, tôi hiểu ý cô ấy liền vội vàng ngắt lời: “Không phải tôi đã nói với cậu từ lâu rồi sao, tôi thực sự chưa từng nghĩ cần cậu báo đáp gì, cậu cứ khỏe coi như là đã đền bù cho tôi rồi!”

Đôi mắt cô ấy đỏ lên: “Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài dạo, đến Tam Á một chuyến mà không ngắm được gì chẳng phải là quá thiệt thòi ư?”

“Được, được.”

Để xua tan ý nghĩ trong lòng cô ấy, tôi chỉ có thể cố gắng kéo sự chú ý của cô ấy sang thứ khác, tạm thời làm cho cô ấy phân tâm.

Cả buổi không ăn gì nên cô ấy đã đói, bụng kêu ục ục, chúng tôi đi kiếm đồ ăn vặt rồi lại mò mẫn đến quán bar cả biển người.

Cô ấy là một người thích yên tĩnh, từ trước tới nay đều được giáo dục tử tế, chưa từng tới những chỗ như thế này. Mặc dù trước đây tôi chưa quen, nhưng hun đúc hai năm kinh nghiệm thì coi như tôi cũng là người từng trải.

Cô ấy bị tôi kéo đi, cũng chẳng tiện nói nhiều, kiên trì nhảy theo tôi trong sàn nhảy, sau đó lại cùng tôi đến quầy ba uống rượu.

Tửu lượng của cô ấy không tốt lắm, mới uống một chút đã ngà ngà say, dựa vào rượu mà mò mẫn nhảy cùng tôi trong sàn nhảy.

Có lẽ là bởi vì uống rượu nên tôi nhanh chóng rơi vào trạng thái như thể quay lại những ngày tươi đẹp tràn trề trước kia. Ngay cả khi có người sờ mó trên người tôi, tôi cũng chẳng để ý còn mờ ám khiêu khích bọn họ.

Nhưng đúng lúc tôi đang sung, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Cố Dĩnh.

“Buông tôi ra, anh muốn làm gì?”

Tôi đẩy người qua, thấy có hai ba người đàn ông đang vây quanh Cố Dĩnh giở trò, Cố Dĩnh cố gắng né tránh nhưng đám người kia rất quá đáng, một ngươi ôm cô ấy, một người thì sấn tới không buông, dùng tay vuốt ve mông cô ấy.

Cố Dĩnh sợ đến mức nước mắt sắp tuôn ra, tôi nổi giận không thể chịu được, không biết mò được chai rượu ở đâu, xông tới đập cho cái tên hèn hạ kia một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK