Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 75

Buổi tối, tôi từ thư viện đi ra, nhìn lên ánh trăng, coi nó là ống truyền lời giữa tôi và Lưu Tê, muốn nói hết tất cả nhu tình của mình cho Lưu Tê nghe: “Anh ở nơi xa nhất định không được để mình bị lạnh, nhớ mặc thêm áo, anh ở nơi xa nhất định đừng quên bên cạnh anh còn có một Lý Viện yêu anh sâu đậm, như keo như sơn, anh ở nơi xa nhất định không nên làm khó chính mình, không nhớ nổi thì để nó qua đi, em mãi mãi ở trong lòng anh.” Tôi hét lên với ánh trăng tất cả những lời muốn nói với Lưu Tê, trong lòng lập tức vô cùng vui sướng, ra khỏi cửa thư viện, tôi vừa hát bài “Người phụ nữ dễ bị tổn thương” vừa đi về ký túc xá, trong lúc bất tri bất giác, tôi mơ hồ thấy được một bóng người vô cùng giống Lưu Tê, tôi chạy tới chỗ anh ta, vỗ vai anh ta một cái, anh ta quay đầu lại tôi mới phát hiện, anh ta không phải Lưu Tê, tôi đành xin lỗi người ta, nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người!” Có những người tính tình tốt thì sẽ nói không sao, tính tình không tốt thì văng tục, trong cuộc sống sau này không biết tôi đã gặp phải Lưu Tê giả bao nhiêu lần, tinh thần tôi đã hoảng loạn, đặc biệt là ban đêm, đêm tối đếm không hết, người nói không rõ, Lưu Tê, rốt cuộc anh đang ở đâu, sao anh còn chưa đến tìm em…

Từng cơn gió thổi tới người tôi, tôi rất lạnh, nhưng tôi không muốn mặc thêm áo, tôi muốn để mình tỉnh táo hơn một chút, cứ bước đi, tôi luôn có cảm giác sau lưng có người đi theo tôi, tôi dừng lại, hắn ta cũng dừng lại, tôi dứt khoát quay đầu mới phát hiện ra người nam sinh trước kia tôi theo đuổi, tôi rất buồn bực, sao cậu ta lại đi theo sau tôi như thế.

“Cậu, sao cậu cứ đi theo sau tôi?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Anh chỉ sợ em nghĩ không thông thôi.”

“Tôi có gì mà nghĩ không thông, cậu nghĩ nhiều rồi em trai à, chút chuyện này không tính là gì.” Tôi cố giả bộ mình không sao cả.

Dường như cậu ta có thể nhìn thấu tất cả của tôi, lập tức ôm lấy ta, vỗ lưng tôi, nói với tôi: “Nếu em không chịu đựng nổi nữa, nhớ kỹ, em còn có anh!” Trong lòng tôi như bị đánh vậy, giống như người ở bên cạnh tôi đây là Lưu Tê vậy, cậu ta nói cùng một lời mà Lưu Tê đã từng nói với tôi, lòng tôi trong nháy mắt vô cùng ấm áp, khoảnh khắc đó, tôi coi cậu ta là Lưu Tê, nói hết với cậu ta những lời tôi muốn nói với Lưu Tê một lần, dù tôi có cuồng loạn với cậu ta thế nào, cậu ta cũng vẫn ôm chặt lấy tôi, tôi đánh cậu ta, cậu ta cũng không buông tay, tôi mắng cậu ta, cậu ta cũng không nói lại, tôi ở trước mặt cậu ta khóc hơn một giơ đồng hồ, một câu cậu ta cũng không nói, mặc tôi tùy ý làm bậy với cậu ta, sau đó tôi khóc đến không còn sức lực nữa, ý thức dần dần thanh tỉnh, tôi buông cậu ra, nói với cậu ta một tiếng “Xin lỗi, tôi vừa coi cậu là anh ấy”. Lúc chuẩn bị rời đi, cậu ta lại ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi, tôi liều mạng đẩy cậu ta ra, nhưng sức lực của tôi không bằng sức của một người đàn ông, tôi bị sự chấp nhất của cậu ta làm cho cảm động, nước mắt của tôi bất giác đã rơi xuống tai, lòng tôi rất mệt, thời gian dài như vậy, tôi đã bị chuyện Lưu Tê mất trí nhớ và hữu duyên vô phận với Uông Dương làm cho thương tích đầy mình, nên khi có một người đàn ông như thế xuất hiện trước mặt tôi, an ủi tất cả những chỗ đau của tôi, khâu lại hết những vết sẹo của tôi, tôi cảm thấy giống như tìm thấy một bến cảng vậy, tôi bị cậu ta tận tình hôn, vuốt ve, tôi biết đàn ông chỉ là động vật nửa thân dưới, nhưng nụ hôn của cậu ta khiến tôi cảm nhận được cảm giác an toàn, tôi không để ý cậu ta nhìn trúng thân thể tôi hay con người tôi, tôi chỉ biết trong những ngày tôi yếu đuối nhất, cậu ta theo tôi đi qua từng con đường đau thương, cậu ta chính là Lộ Phi.

Lộ Phi kém tôi một khóa, không biết từ lúc nào đã bắt đầu chú ý đến tôi, cậu ta nói lần đầu tiên khi cậu ta nghe nói đến tôi, cậu ta rất khinh bỉ loại phụ nữ như tôi, nhưng có một lần, mưa rất to, có một bác công nhân dọn dẹp vệ sinh lớn tuổi làm việc xong phải về nhà, nhưng bác ấy không có ô, tôi thấy bác ấy lớn tuổi sợ bác ấy gặp mưa sinh bệnh bèn đưa ô cho bà ấy mượn, còn mình thì chạy về hướng ký túc xá, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy bác này có lẽ cũng không khác tuổi tác của mẹ là mấy, nên cho mượn ô theo bản năng, nhưng một hành động nhỏ như vậy của tôi lại khiến Lộ Phi cảm thấy tôi không phải là người phóng đãng như trong miệng người khác, cậu ta tin tôi - người cậu ta chính mắt nhìn thấy chứ không phải là tôi trong miệng người khác, cậu ta cảm thấy tôi không giống những nữ sinh khác trong trường, cũng một hành động nhỏ như vậy khiến Lộ Phi xuất hiện trong đời tôi.

Tôi bị cậu ta làm cho cảm động, lâu lắm rồi không có một người có thể hiểu tất cả những điều bất đắc dĩ của tôi như vậy, tôi đi theo cậu ta tới cửa một khách sạn, cậu ta hỏi tôi: “Em vẫn còn cơ hội đổi ý, nếu em không tình nguyện, anh sẽ không miễn cưỡng!” Tôi không đáp lời cậu ta mà kéo tay cậu ta, yên lặng đi lên phía trước, yêu cầu phục vụ mở một phòng, tôi không biết là sức mạnh gì khiến tôi muốn giao mình cho cậu ta như vậy, có lẽ là cậu ta nói chuyện quá giống Lưu Tê.

Tôi cởi từng món đồ của cậu ta, cậu ta bị hành động của tôi hù dọa, tôi nghĩ chắc cậu ta là một xử nam, khi tôi đưa tình với cậu ta, mặt cậu ta lập tức đỏ bừng lên, tôi ghé vào bên tai cậu ta, hỏi: “Cậu có phải là lần đầu tiên không?’

Cậu ta xấu hổ gật đầu với tôi, quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, đây là một cậu bé, tôi vuốt ve thân dưới của cậu ta, từng bước một hướng dẫn cậu ta chuyện kế tiếp, cậu ta học rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã rơi vào cảnh đẹp, tôi bị một tên xử nam là cậu ta chăm sóc rất vui mừng, cậu ta cũng rất thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của tôi.

Sau trận mây mưa, cậu ta ôm tôi nói: “Viện Viện, chúng ta chuyển ra ngoài trường ở đi, để anh chăm sóc em thật tốt!”

Tôi vui vẻ trả lời: “Để tôi nghĩ đã, dù sao dọn ra ngoài cũng rất lắm chuyện!” Thực ra điều tôi suy nghĩ không phải là chuyện của tôi mà là cậu ta, cậu ta kém tôi một khóa, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ gia đình cũng không phải rất có tiền, nuôi sống mình cậu ta thì dư dả, nhưng nếu thêm tôi thì sẽ là một khoản chi tiêu lớn đối với cậu ta, tôi không muốn tình cảm vừa mới nảy mầm của chúng tôi tan biến vì tiền, vì vậy tôi lấy cớ lười dọn dẹp hành lý từ chối cậu ta, nhưng cậu ta không biết xin lỗi tôi là lo tiền của cậu ta không đủ để tôi giày vò!

Lộ Phi xuất hiện khiến những chuyện linh tinh của tôi tăng mạnh trong một đêm, mọi người đối với tôi không chỉ là bị chồng ruồng bỏ nữa mà là dùng một từ yêu tinh để hình dung tôi, bọn họ đều cảm thấy tôi là một sự tồn tại rất thần kỳ, khiến hai đại nam thần của trường si mê không nói, cuối cùng còn có được tình cảm của Lộ Phi ngây thơ, nhưng tôi cũng không biết vì sao bọn họ lại tốt với tôi như vậy, tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, thực ra tôi rất ích kỷ, có người tốt với tôi, sao tôi lại không muốn chứ?

Lộ Phi thường nói với tôi, gặp được tôi là vận may của cậu ta, cậu ta cảm thấy sự xuất hiện của tôi đã lấp đầy phần thiếu sót kia trong nội tâm của cậu ta, những lúc như thế, tôi che miệng cậu ta, nói với cậu ta: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần suy nghĩ về sau này, cứ sống tốt cuộc sống của chúng ta bây giờ.” Nói thật, tôi vô cùng thoả mãn với cuộc sống bây giờ, cậu ta khiến tôi cảm nhận được cái gì là yên ổn, khiến tôi cảm thấy cái gì là cuộc sống, tôi đi theo Lộ Phi, tuy mỗi ngày phải sống quá tiết kiệm nhưng trong lòng tôi vẫn rất hưởng thụ cuộc sống như thế, hai chúng tôi mỗi ngày kéo tay nhau đi trong sân trường như vậy, ngẫu nhiên sẽ nghe được vài người nhiều chuyện nói: “Mau nhìn kìa, Lý Viện vừa bị Lưu Tê bỏ đã tìm được cây cỏ non gặm rồi!” Lộ Phi nghe thấy thì rất muốn đánh một trận, nhưng mỗi lần tôi đều giữ lấy tay cậu ta không để cậu ta hành động thiếu suy nghĩ, trong trường học này phần lớn người là con nhà giàu, đều không phải là người dễ trêu chọc, một khi trêu chọc đến bọn họ, sẽ là bạo lực vô cùng vô tận, không chỉ là trên thân thể mà còn là bạo lực về ngôn ngữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK