Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 130: ĐỐM LỬA (1)

Cuối cùng, chuyện mà tôi lo lắng không hề xảy ra, điều này khiến tôi đỡ âu sầu hơn. Nhưng việc xảy ra tiếp theo khiến tôi phải lo lắng.

Mọi ngày, tôi và Đông Phi vẫn đến câu lạc bộ để quét dọn như thường lệ. Hình như Đông Phi đã miễn dịch với sự xuất quỷ nhập thần của Vũ Dương, không còn vẻ mặt lo được lo mất như mấy ngày trước.

Sắp đến cuối kỳ học, tuy rằng không cần làm việc nhưng điều này cũng đồng nghĩa với không thể tiếp tục kiếm tiền. Làm công gần hai tháng, nhiều lắm Đông Phi chỉ kiếm được hơn ba triệu, tuy rằng số tiền này đủ cho cậu ấy ăn mặc tiết kiệm được hai, ba tháng, nhưng đối với học phí đắt đỏ chỉ như muối bỏ biển khơi.

Cậu ấy rầu rĩ nói với tôi: “Viện Viện, làm sao bây giờ, chỗ tiền kia chẳng làm gì được cả!”

Tôi mặc dù muốn giúp cậu ấy, nhưng lại sợ cậu ấy hiểu lầm, nên không nói gì nữa.

Thấy tôi vẫn im lặng, cậu ấy do dự mở lời: “Tớ muốn liên lạc với Thẩm Lệ Lệ, nhận thêm vài hoạt động nữa, kiếm thêm chút tiền. Viện Viện, cậu thấy thế nào

Tôi kinh ngạc trước ý nghĩ của cậu ấy, lại hỏi: “Nếu cậu thiếu tiền, có thể nhờ Vũ Dương. Cho dù cậu không có ý định nhờ vả anh ấy nhưng cũng có thể nhờ tớ mà. Bây giờ tớ cũng có chút của nả để dành, thừa sức nuôi sống hai đứa mình!”

Tôi nghĩ vậy mà cũng định làm vậy, đối với cô bạn Đông Phi này, tôi vô cùng quý trọng, thậm chí có lúc tôi đã coi cậu ấy như người thân của tôi. Đừng nói nếu cậu ấy mở miệng, cho dù cậu ấy không mở miệng, tôi cũng dốc hết sức mình giúp đỡ khi cậu ấy gặp khó khăn.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp lòng tự ái của Đông Phi rồi. Cậu ấy do dự chốc lát, lại nói: “Bất kể là tiền của Vũ Dương hay là của cậu đều do hai người cực khổ kiếm được, tớ làm sao có mặt mũi nhận chứ. Tớ muốn kiếm tiền bằng sức mình, nếu lúc nào cũng để người khác chăm sóc, tớ nào còn mặt mũi mà sống tiếp nữa!”

Tôi vỗ vai an ủi cậu ấy: “Đông Phi, cậu khách sáo quá. Tớ và cậu là chị cô tốt của nhau, cậu có khăn tìm tôi là điều hiển nhiên mà!”

“Tớ biết cậu tốt với tớ, cũng biết cậu nhất định sẽ chăm lo cho tớ, nhưng tâm lý tớ không được thoải mái cho lắm. Tớ không có bản lĩnh gì hết, ăn nói cũng không khôn khéo, người cũng chẳng xinh đẹp lắm, ngoài kiếm được chút tiền kia, tớ còn có thể làm gì!”

Tôi không biết dỗ dành cậu ấy thế nào, nhìn cậu ấy sắp bước vào đường cùng, tôi liền chuyển hướng: “Chi bằng để tớ sắp xếp cậu trở thành người phụ nữ của Vũ Dương, bởi vì làm như vậy, anh ấy sẽ bao nuôi cậu, hợp tình hợp lý quá còn gì! Hơn nữa đây không phải là điều cậu vẫn muốn đấy sao!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phi ửng đỏ, cậu ấy gắt giọng: “Viện Viện, cậu nói linh tinh gì đấy, mình đâu có, đâu có muốn vậy!”

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu ấy, tôi đang định trêu đùa mấy câu thì nghe cách đây không xa có người lớn tiếng gọi tên tôi.

“Lý Viện, mày cút ra đây cho tao. Lý Viện, mày cút ra đây cho tao!”

Tôi vừa ra ngoài xcô, phát hiện người gọi tôi là cô gái bên cạnh Lưu Tê hôm ấy. Tôi không biết cô ta tên gì, trước kia chưa từng gặp lần nào. Lạ thật, cô ta tìm tôi có chuyện gì? Tôi thầm đề phòng, đi đến.

“Cô tìm tôi làm gì!” Tôi bình tĩnh hỏi. Không có Lưu Tê ở đây, tôi không sợ xung đột với cô ta.

“Làm gì ư? Tao phải đánh chết con tiện nhân không biết xấu hổ này. Rốt cuộc mày nói gì với Lưu Tê, để anh ấy lạnh nhạt với tao như vậy!”

Tôi nghe xong, liền hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Có lẽ cô ta chịu ấm ức ở chỗ Lưu Tê, không có ai để trút giận nên định đổ lên đầu tôi đây mà.

“Chịu thôi, Lưu Tê thay phụ nữ như thay áo, cô bị anh ta đá, liên quan gì đến tôi!”

“Mày còn già mồm à, không liên quan gì đến mày thì tại sao từ ngày mày và anh ấy làm chuyện kia, anh ấy không chạm đến tao nữa. Mày còn nói không biết nữa à, tao muốn xcô con hồ ly tinh nhà mày rốt cuộc có chỗ nào tốt, để đám đàn ông chết mê chết mệt như vậy!”

Nói rồi, cô ta và hai cô gái đi cùng nhào về phía tôi định đánh. Tôi và Đông Phi ra sức ngăn cản nhưng vẫn không chống cự nổi sức lực trong lúc bọn họ nổi điên. Chẳng bao lâu chúng tôi đã bị bọn họ đánh cho chật vật.

“Cô làm loạn đủ chưa? Tôi và Lưu Tê không còn quan hệ gì nữa. Cô nổi điên thì cứ tìm anh ta mà trú giận, đừng dây dưa ở đây với tôi nữa. Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt, nếu chọc giận tôi, tôi đếch cần biết cô là ai, tôi đánh cho đấy!”

“Ôi trời, con tiện nhân này, mày dám đụng đến tao một chút thử xem, mày có tin tao sai người chém chết cả nhà mày không!”

Hứa Phi và Lưu Tê từng nói câu này với tôi khiến tôi vô cùng sợ hãi, chẳng qua một mụ đàn bà không chút quan hệ với tôi tự dưng uy hiếp thế này, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức lao lên đánh nhau với cô ta. Trải qua nhiều lần hành hạ, nỗi hung ác tận sâu đáy lòng khiến tôi mạnh tay hơn nhiều.

Vừa mới bắt đầu, tôi dựa vào cơn tức trong lòng, một mình đánh cho mấy người bọn họ gào khóc loạn cả lên. Nhưng dù sao cũng là một chọi ba, sau khi tôi đuối sức, bọn họ bắt đầu phản kích, mới sơ ý đã bị bọn họ xô ngã. Bọn họ cưỡi lên người tôi, xé rách quần áo tôi, đánh vào mặt tôi. Mặc dù tôi đã ra sức chống cự nhưng chưa bao lâu, tôi đã để bọn họ suýt nữa lột toàn bộ quần áo trên người ra.

Đông Phi lao đến giúp đỡ, lại bị một mụ đàn bà lực lưỡng tát một cái thật mạnh, thật lâu sau cũng không bò dậy nổi.

“Cởi hết đồ của con tiện nhân này xuống cho tao, để bọn đàn ông ở đây nhìn xcô thân thể nó thấp hèn đến cỡ nào!”

Lúc này tôi vừa hơi hối hận vừa hơi sợ, nếu bị bọn họ làm nhục thế này, tôi thật không biết có còn mặt mũi ở lại thành phố này hay không. May là vào thời khắc then chốt, Vũ Dương đã xuất hiện. Anh ấy nhanh chóng kéo mấy mụ đàn bà điên ra, cởi bỏ áo ngoài của mình che đi nửa người trên lồ lộ của tôi.

Anh ấy nóng giận quát: “Con mẹ chúng mày là ai, dám đến địa bàn của tao, đánh nhân viên của tao. Con mẹ mày không muốn sống nữa chứ gì!”

Người phụ nữ cầm đầu kia dường như có chút lo lắng: “Mày là cái đinh rỉ gì, ở đây không có chuyện của mày!”

Lúc này, phía sau có ai đó lặng lẽ nói cho cô ta biết gì đó, sắc mặt cô ta thoắt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không cam lòng nói: “Tao là người của Lưu Tê, cho dù mày giỏi thế nào mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của Lưu Tê sao?”

“Ha ha ha?” Vũ Dương bị chọc cười, anh ấy túm lấy cổ áo cô ta: “Tao không cần biết mày là người của ai, dám gây chuyện ở địa bàn của tao, tao nhất định bắt mày trả giá thật đắt!”

“Mày, mày muốn làm gì! Ngay cả Lưu Tê mà mày cũng dám chọc à. Tao thấy mày không thiết sống nữa rồi, ông chủ của một câu lạc bộ nhỏ mà dám chọc đến Lưu Tê, mày xong đời rồi, tao cho mày biết...”

Vũ Dương phất tay lên, bốn, năm thanh niên trai tráng mặc vest xông đến, không nói một lời định tiến lên xử lý mấy người phụ nữ kia. Tôi thấy tình hình phát triển ngoài ý muốn, vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Vũ Dương, dừng tay, đừng làm lớn chuyện, cô cũng chẳng bị thiệt gì lớn, bỏ qua thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK