Cuối cùng cũng đến lúc đi học rồi.
Một mình yên tĩnh bước trên con đường nhỏ trong trường, tôi nhớ lại quãng thời gian nghỉ hè vừa qua, chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, đầu tiên là quen với đám người Hứa Phi, Vũ Dương, Phương Kỷ, và xuất hiện thêm cả Lưu Tê.
Quãng thời gian ấy, đắng cay ngọt bùi tôi đều đã nếm trải, những việc tôi trải qua trong hơn một tháng có lẽ còn đặc sắc hơn những việc mà người khác trải qua trong cả đời ấy.
Nhưng tôi chẳng hề có chút hưng phấn nào với những chuyện ấy, ngược lại còn thấy hơi bất mãn, thậm chí là sợ hãi.
Nhưng tôi không phải là sợ những con người đó, mà là sợ cái hiện thực xã hội chân thực đến tàn khốc ấy.
Mặc dù tôi vẫn chỉ là một sinh viên, trước nay chưa từng có chút kinh nghiệm xã hội nào, nhưng những gì trải qua trong hơn một tháng nay khiến tôi biết được thế nào gọi là lòng người hiểm ác, thực sự biết được con người một khi tàn nhẫn, sẽ tàn nhẫn đến mức nào.
Tôi không chỉ tham gia vào, mà không lâu trước đó còn tự tay mình kết thúc sinh mạng của một kẻ súc vật khiến người khác tởm lợm.
Mỗi lần nhớ lại những chuyện này, tôi đều thấy dạ dày mình cuồn cuộn từng cơn, buồn nôn không emu được.
So với việc vui đùa trong trường ngày trước, tôi thật sự cảm thấy đây là thiên đường, còn thế giới bên ngoài chính là một địa ngục sống sờ sờ, còn là một địa ngục ăn tươi nuốt sống người ta.
Tâm trạng phiền muộn khiến cuộc sống trong ngôi trường mới toanh này của tôi thiếu đi một phần vui vẻ, nhưng lại nhiều thêm một phần kì vọng vào an ninh nơi đây.
Trước cổng trường, Vũ Dương cầm một bó hoa tươi mừng Đông Phi trở lại, tôi vui đến nỗi ôm họ vào lòng, trong ánh mắt mang theo sự cảm kích, nói với Vũ Dương: “Cảm ơn cậu, Vũ Dương, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”
Vũ Dương lắc lắc đầu nói: “Viện Viện em không cần như vậy đâu, đây là điều tôi nên làm, dù gì tôi…”
Tôi biết anh ấy lại định nói gì, liền vội vàng ngăn anh ấy lại: “Nếu không bận thì để tôi dẫn cậu đến thăm kí túc xá của bọn tôi đi!”
Vũ Dương không nói thêm gì nữa, chỉ cười gượng, gật gật đầu với tôi.
Đa số mọi người trong kí túc xá đều đã quay lại rồi, lúc thấy tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ là khi nhìn thấy cậu bạn đẹp trai to cao Vũ Dương này ánh mắt liền thay đổi.
Bọn họ thấy Vũ Dương đỡ Đông Phi, còn tưởng anh ấy là gì của Đông Phi, nhân lúc anh ấy đi mua hoa quả, vây quanh lại hỏi: “Đông Phi, người đó là ai vậy, là bạn trai cậu hả?”
Lời bọn họ hỏi khiến Đông Phi đỏ hết cả mặt, nhưng cô ấy cũng rất hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý đến này, cứ úp úp mở mở, cũng không nói rõ sự tình, khiến cả đám người ở đó rối hết cả lên.
Trên người Đông Phi vẫn còn bị thương, không thể đứng quá lâu, tôi liền vội vàng dìu cô ấy đi nghỉ, nhưng lúc tôi muốn giúp cô ấy trèo lên trên giường trên thì lại khó khăn rồi.
Sức bọn tôi không đủ, hơn nữa tự Đông Phi cũng không dùng sức được, lăn lộn cả buổi cũng không thể nào đỡ cô ấy lên được.
Đúng lúc đó Vũ Dương quay lại, anh ấy nói muốn giúp nhưng bị tôi ngăn lại.
“Vậy cũng không phải cách, cho dù lần này anh ấy lên được, nhưng sau này không xuống được cũng rắc rối, không thể cứ để anh ấy ở bên trên được, chi bằng để Đông Phi nằm giường tôi trước đi!”
Đông Phi gật gật đầu vô cùng cảm ơn, kéo tay tôi nói cảm ơn, nhưng lúc này Vũ Dương lại nói: “Vậy cũng không được, suy cho cùng có đông người trong trường quá, nhiều việc cũng không tiện, giờ Đông Phi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hay là hai em chuyển đến phòng trọ của tôi đi, thời gian này tôi phải rời đi một thời gian, bên đó để không cũng phí, chi bằng hai người giúp tôi trông nom một thời gian.”
Tôi và Đông Phi đều rất cảm động với đề nghị đó, có thể có một phòng trọ của riêng mình ở trong trường, dù thế nào cũng tốt hơn nhiều so với việc phải ở trong trường rúc chung một phòng kí túc với bảy người khác.
Lúc đó chúng tôi cũng không khách sáo với Vũ Dương, liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc dưới sự giúp đỡ của anh ấy, cùng anh ấy đưa Đông Phi sang đó luôn.
Sức khỏe của Đông Phi cũng không còn quá nhiều trở ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là ổn rồi, quan trọng vẫn là về mặt tâm lí của cô ấy, vì vậy một không gian yên tĩnh cũng rất cần thiết.
Trên đường về, tôi và Vũ Dương ngồi trong xe, chẳng ai nói gì, cho đến khi đến nơi, Vũ Dương mới ngượng nghịu mở miệng hỏi: “Viện Viện, sao lúc nào em cũng lúc nóng lúc lạnh với tôi vậy, hay tôi có chỗ nào không phải?”
Tôi nhìn hai mắt anh ấy, hít một hơi thật sâu, nói: “Vũ Dương, cậu có sự nghiệp và tương lai tươi mới của cậu, sao cứ phải hao tâm tổn sức với tôi làm gì, tôi thực sự không đáng để cậu làm như vậy đâu!”
Anh ấy kích động nắm lấy tay tôi, “Có gì không đáng chứ, thích một người căn bản không cần lí do khỉ gió gì, trái tim tôi mách bảo tôi, tôi thật sự thích em rồi.”
Tôi bị hành động khẩn thiết của anh ấy làm cho không biết phải làm sao, tim đập thình thịch, nhưng tôi vẫn gạt hai tay anh ấy ra, nói: “Vũ Dương, cậu là người tốt, hơn nữa tôi rất cảm ơn những việc cậu giúp tôi, nhưng tôi là một đứa tự biết lấy mình, tôi biết tôi không xứng với cậu, cũng không xứng được bất kì ai thích, cậu, cậu vẫn nên quên tôi đi!”
Khi nói những lời đó, tôi thật sự có hơi đau lòng, trước kia có định là sau khi bắt đầu kì học sẽ từ từ cắt đứt liên lạc với Vũ Dương, để anh ấy dần dần quên mình đi, cũng là để mình từ từ quên đi anh ấy.
Nhưng Vũ Dương rõ ràng là không định làm như vậy, hôm nay anh ấy đột nhiên tỏ tình, cũng vẫn khiến tôi có chút không biết phải làm sao.
Vũ Dương vẫn kiên trì, anh ấy không thèm phân bua, dùng lực kéo tôi vào trong lòng anh ấy, cúi xuống hôn lên môi tôi.
Sau một hồi giãy giụa kịch liệt, cơ thể tôi bỗng bắt đầu trở nên mềm ra, hơi thở nóng bỏng hùng hậu của người đàn ông khiến tôi cảm thấy say mê từng đợt từng đợt, bất giác bắt đầu đáp lại cái hôn nóng bỏng của anh ấy.
Trong không gian nhỏ hẹp trong xe, động tác của chúng tôi rất kịch liệt, không lâu sau đầu đã đổ đầy mồ hôi, khi cảm thấy hơi khó thở, lúc này Vũ Dương mới từ từ rời khỏi đôi môi ấm áp của tôi.
Anh ấy cười rồi nói: “Rõ ràng em có tình cảm với tôi, sao em cứ không thừa nhận chứ!”
Tôi cười gượng trong lòng, sức khống chế của tôi càng ngày càng kém, chỉ cần là người đàn ông có chút cảm tình thì tôi dường như không thể kháng lại sự cám dỗ của anh ấy, tôi thấy bản thân mình giống như một quân vương thời xưa bị rất nhiều mĩ nhân quyến rũ, mê muội trong sắc đẹp và sự dịu dàng của họ.
Nghĩ thì đây là một loại hết sức không công bằng, khi nam nhân thời xưa có rất nhiều phụ nữ thì được gọi là phong lưu, khiến người ta cạnh tranh, sùng bái, nhưng khi một người con gái có rất nhiều người đàn ông thì lại bị chỉ trích là đĩ thõa, emu chỉ trích của nghìn người.
Dục vọng không thể kiềm nén trong tôi khiến tôi rất dễ động lòng với những người đàn ông tôi vừa ý, theo tôi thấy tôi đã là một kẻ dâm đãng, giáo dục truyền thống mấy nghìn năm nay khiến tôi cũng cho rằng bản thân mình là một kẻ không trong trắng nữa rồi, khiến tôi cũng emu đủ sự kiềm nén khoan khoái không thể vùng lên khỏi cái quan niệm đạo đức này rồi.