Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng tốt, tôi và Đông Phi bàn bạc không thể lãng phí một ngày đẹp trời như vậy, định rủ Cố Dĩnh cùng ra ngoài chơi. Nhưng Cố Dĩnh lại phải nộp tiền thuốc thang cho mẹ, bà sắp mổ, cần người ở bên chăm sóc nên cô ấy không có thời gian ra ngoài, chúng tôi đành phải tự chơi với nhau.
Lâu lắm rồi không gặp Vũ Dương, tôi rất nhớ anh ấy, cho nên gọi điện thoại cho Vũ Dương.
Biết được anh ấy đang ở trong căn hộ của mình, tôi bèn rủ anh ấy ra ngoài chơi. Mới đầu anh ấy còn hoàn toàn đồng ý, nhưng nghe nói Đông Phi cũng ở đây liền bảo không muốn đi nữa.
Nhớ tới đêm đó ba người chúng tôi điên cuồng một đêm, tôi lại xấu hổ đỏ mặt. Tôi biết anh ấy vẫn chưa dám đối mặt với Đồng Phi nên cũng không ép.
Gọi điện thoại một lượt mà chẳng rủ được ai cả, tôi hơi khó chịu, than thở với Đông Phi mấy câu rồi xuất phát lên đường.
Chuyến này, sau khi Đông Phi đã trừ đi phần trăm cho Thẩm Lệ Lệ, cậu ấy cũng kiếm được gần hai trăm, hai tram năm mươi triệu, dĩ nhiên chẳng cần lo lắng đến học phí, mà tôi cũng lấy được mấy trăm triệu từ chỗ Hứa Phi. Thoáng cái ví tiền lại dày cộm, đương nhiên chi tiêu chẳng cần e dè nữa.
Mua đồ, ăn uống, xem phim các kiểu xong, chúng tôi cũng mệt lả ra rồi.
Buổi chiều, vừa bước ra khỏi một quán cà phê, đột nhiên một chiếc xe ô tô hơn bảy chỗ cũ kỹ dừng trước tôi và Đông Phi. Một người che mặt phi từ trong xe ra, túm lấy tôi rồi kéo lên.
Tôi suýt nữa bị dọa chết, liều mạng chống cự, ngay cả áo váy cũng bị xé toạc. Tuy nhiên gã kia giống như chưa đạt mục đích sẽ không bỏ qua, đột nhiên lấy ra một con dao gấp, lưỡi dao lạnh như băng xoẹt qua da tôi, khiến tôi sợ ngây người.
Tôi không dám nhúc nhích, đúng theo ý định của gã kia. Gã dùng sức lôi tôi lên, thế nhưng Đông Phi lại lao đến, túm chặt một cánh tay của gã, vừa hô to kêu cứu vừa cắn gã một cái thật mạnh.
Gã kêu đau thảm thiết, song ngay sau đó thả bàn tay đang nắm lấy tôi, tát một cú như trời giáng lên mặt Đông Phi, khiến cậu ấy đầu óc choáng váng, vụt ngã vào trong xe.
Bây giờ có không ít người đi đường bị tiếng hô chú ý, hơn nữa còn có mấy thanh tiên lao đến. Gã kia thấy không thể xong chuyện bèn vội vàng định bỏ chạy.
Nhưng khi gã nhìn thấy hơn nửa người Đồng Phi đã chui vào xe, chợt lôi Đồng Phi hẳn vào trong, đóng cửa xe rồi nghênh ngang chạy đi.
Tôi bị dọa sợ mất mật, sau khi nhanh chóng đuổi theo mấy bước thì đã bị chiếc xe kia bỏ rơi đoạn dài.
Chưa ổn định lại sau cơn kinh hoảng, tôi hoang mang cầm điện thoại định báo cảnh sát, nhưng nếu báo cảnh sát thì phải đến đồn cảnh sát lấy lời khai nọ kia, nếu những kẻ đó muốn giết hại Đông Phi thì đến lúc được cứu chỉ sợ đã muộn.
Cho nên tôi mau chóng gọi cho Vũ Dương và Lưu Tê.
Vũ Dương vừa biết tin Đông Phi bị bắt cóc, lập tức nổi trận lôi đình. Anh ấy bảo sẽ sớm tìm ra những kẻ đó, cứu Đông Phi.
Câu nói của anh ấy là lời động viên rất lớn, khiến tôi bớt sợ hãi.
Vẫn không liên lạc được với Lưu Tê, không biết anh ta đang giận tôi hay là thật sự có việc bận không thể nghe máy. Tôi đành liên lạc với Phương Kỷ, báo cho anh ta biết là những kẻ bắt cóc Đông Phi rất có thể chính là bọn trốn trại.
Phương Kỷ cũng lập tức đưa ra phán đoán của mình, rất nhanh đã sai người triển khai tìm kiếm.
Mười mấy phút đồng hồ đã qua, trong lúc tôi còn đang lo lắng đợi tin thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Tôi vừa cầm lên xem thì thấy Đông Phi gọi tới, tôi tức thì bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của đàn ông: “Cô em, không ngờ lần này để cô tránh được một kiếp, cô tốt số nhưng bạn của cô không được vậy đâu, cô chuẩn bị nhặt xác cho cô ta đi!”
Tôi phút chốc kinh hoảng, hai chân như nhũn ra, thoáng cái ngã ngồi xuống đất. Nghĩ đến tình huống Đông Phi có khả năng gặp phải, lòng tôi đau nhói giống như bị dao nhọn xuyên qua.
Vì cản tai vạ giúp tôi mà cậu ấy mới bị bắt. Tôi không thể để mặc bọn chúng làm hại Đông Phi được. Tôi dốc hết dũng khí, cứng rắn nói với gã: “Rốt cuộc anh là ai, tôi và anh có thù hận gì mà anh phải bắt cóc tôi!”
Gã khẽ cười: “Nhận tiền của người ta thì phải trừ giúp mối họa cho người ta, muốn trách thì trách cô xui xẻo, không nên đắc tội với người ta!”
Tôi bỗng nhiên nghĩ tới cô gái bị Lưu Tê hành hạ vô cùng thảm thương kia, có lẽ những người này chính là người mà cô ta thuê đánh tôi đây. Có sự liên quan này, tôi có thể đàm phán với gã.
Tôi cười khẩy: “Có lẽ anh không biết, chủ cũ của anh đã xong đời, cô ta tuyệt đối không có cơ hội trả cho anh chỗ tiền còn lại đâu!”
Hiển nhiên gã cũng kinh hãi trước tin tức kia, nhưng vẫn không từ bỏ, lạnh lùng nói: “Tôi trước nay luôn giữ chữ tín, chuyện đã nhận lời nhất định phải hoàn thành, không lấy được chỗ tiền còn lại thì tôi tự có cách của mình!”
Tôi ngắt ngang lời gã, lo lắng nói: “Anh hãy nghe tôi nói đã, tôi sẽ cho anh tiền, tôi sẽ trả anh gấp đôi chủ cũ, chỉ mong anh tha cho bạn tôi thôi.”
Bị tôi ngắt lời, hình như gã có vẻ bực bội, nhưng sau khi nghe tôi nói hết, rõ ràng bắt đầu do dự. Tuy nhiên vài giây trôi qua, gã lạnh lùng nói: “Gấp đôi vẫn chưa đủ, lần này hành động, tôi thiệt hại những mấy anh em, người nhà họ còn cần tôi nuôi, không có 6 tỷ thì đừng mơ nhìn thấy mặt bạn cô!”
Tôi còn chưa kịp nói mình không có nhiều tiền đến vậy thì gã đã cúp máy.
Tim tôi thoáng cái thót lên tận cổ họng. Tôi không biết gã muốn tiền thật không, hay chỉ muốn dụ tôi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn.
Tôi không có thời gian suy nghĩ nhiều lời gã, xem thời gian sắp đến lúc ngân hàng đóng cửa, tôi dứt khoát chạy đến một ngân hàng gần đây, rút toàn bộ tiền của tôi ra.
Nhẩm tính, tổng cộng cũng chỉ chưa đến 5 tỷ, kém 6 tỷ mà gã đòi một con số không nhỏ.
Lúc này tôi nghĩ tới Vũ Dương, nếu nhờ anh giúp đỡ, anh chắc chắn không từ chối. Nhưng khi tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại thì tôi chợt nhận được một tin nhắn, nội dung chỉ có một câu ngắn gọn: Chuẩn bị xong tiền, mười giờ đêm trao đổi, chỉ đến một mình, nếu không thì nhặt xác đi.
Tuy rõ ràng đơn giản nhưng dòng chữ toát lên mùi máu tanh lạnh băng, khiến tôi không rét mà run.
Bất kể 5 tỷ hay 6 tỷ thì đối với người bình thường thật ra là một khoản tiền lớn, tôi tin hiện tại gã kia đã đến đường cùng, e là không quá đắn đo 150 triệu còn thiếu đâu.