Thẩm Linh Linh dặn dò tôi quay về kí túc xá nghỉ ngơi thật tốt, nhớ rửa kĩ chỗ đó, sau đó ngậm lấy một điếu thuốc lá rời đi.
Chịu đựng cảm giác đau nhức truyền đến giữa hai chân, khi tôi trở về kí túc xá thì trời đã tối, tôi đếm cẩn thận hơn triệu còn lại, sau đó khóa trong ngăn tủ. Hơn triệu này tôi kiếm được chẳng dễ dàng gì, tuy một lần có thể đếm rõ, nhưng tôi vẫn sợ số tiền này sẽ không cánh mà bay.
Nằm trằn trọc trên giường, khó lòng chìm vào giấc ngủ. Cảnh tượng Lưu Tăng và tôi mây mưa với nhau không ngừng hiện ra khiến cho cả người tôi cảm giác được từng đợt khô nóng, càng nghĩ càng hưng phấn, khi mặt trời bắt đầu ló rạng, tôi mới chợp mắt được một chút thì tiếng chuông báo thức lại vang lên.
Lết thân xác mệt mỏi đến phòng học, vừa mới ngồi xuống, Dương Hà đã tiến lại gần: “Này, chuyện hôm qua Thẩm Linh Linh nói là thật à? Cậu lên giường với Lưu Tăng thật sao? Nhìn cậu hôm nay không có tinh thần chút nào, có phải Lưu Tăng không thỏa mãn được cậu nên cậu lại cùng ai đó chiến đấu cả đêm không thế?”
Đối với tên ngồi cùng bàn này tôi vốn đã không có chút hảo cảm nào, cộng thêm cảm giác mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, tôi không thèm để ý đến hắn, quay đầu nhìn về chỗ khác.
Dương Hà mặt dày tiến đến, đối mặt với tôi: “Đừng như vậy! Tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, không đúng, tính khí đó của Lưu Tăng rất không tốt, có phải đã khiến cậu chịu không ít thiệt thòi không hả?”
“Tính khí đó của Lưu Tăng?”
Khi Thẩm Linh Linh và bọn họ nhắc đến Lưu Tăng, gương mặt rất quái dị, điều đó khiến cho tôi có chút hứng thú, trừng to mắt nhìn Dương Hà.
“Mẹ kiếp! Cậu không phải định chơi với hắn thật chứ? Cậu không biết thôi, Lưu Tăng này...” Dương Hà dùng bộ dạng giống như kẻ trộm, nhìn xung quanh lớp học một vòng, sau đó im lặng thở dài một hơi: “Thôi, không nói nữa, khẳng định hắn đã cho cậu tiền, chơi cậu một lần xong sau này sẽ coi cậu như người xa lạ, cho cậu tiền cũng coi như an ủi cậu một chút. Đáng tiếc, lần đầu tiên cậu lại đem cho hắn, nếu như cho tôi thì... Chậc chậc...”
Tựa như đang lẩm bẩm một mình, nhưng lời nói của Dương Hà lại khiến cho trong lòng tôi có chút cảm giác mất mát, nếu Dương Hà nói là thật thì sau này có lẽ Lưu Tăng không bao giờ làm chuyện đó với tôi nữa.
Trong lúc tôi vẫn đang sững sờ thì trên lưng truyền đến cảm giác tê dại, là Dương Hà sờ vào lưng tôi: “Hừm, cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?”
“Khốn nạn, cút ngay cho tôi!” Mặt tôi đỏ bừng lên, trong lớp học có nhiều người như vậy, hắn lại dám... Tôi lập tức dùng khuỷu tay huých vào bụng hắn.
“Ôi! Vẫn còn quá nóng tính, nhưng mà tôi thích!” Dương Hà cười xấu xa: “Này bạn cùng bàn, coi như chúng ta cũng làm một giao dịch nhé, một đêm của cậu bao nhiêu? Giảm giá chơi cùng tôi được không? Tôi đảm bảo sẽ khiến cho cậu thoải mái!”
Tôi sững sờ, đang không biết trả lời như thế nào thì Thẩm Linh Linh xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ là do nhìn thấy Dương Hà ghé sát vào người tôi nên Thẩm Linh Linh trực tiếp đi vào lớp học, đẩy Dương Hà ra.
“Này Dương Hà, tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng bản thân là bạn cùng bàn của Lý Vân thì có thể thừa cơ chấm mút!”
“Cắt!” Dương Hà khinh thường hừ một cái: “Đừng tưởng tôi không biết hai người làm gì, còn không phải là kiếm tiền sao? Tôi lại chẳng có gì ngoài tiền, nói đi, muốn bao nhiêu thì có thể ngủ một lần?”
Nói xong, ánh mắt Dương Hà đảo một vòng quanh người tôi, phần lớn đều dừng lại trước ngực, trong ánh mắt có dục vọng, có xem thường, có lạnh lùng, giống như đang nhìn một món hàng, mà tôi hoàn toàn chỉ là công cụ giải quyết dục vọng của hắn.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, có phải từ khi tôi cho Lưu Tăng tiến vào thân thể tôi thì tôi đã thật sự biến thành một món đồ chơi hay không? Chỉ cần người khác đưa tiền thì có thể tùy ý nằm trên người tôi thở dốc? Dùng thứ kinh tởm của hắn ra vào trong người tôi?
Thẩm Linh Linh không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe Dương Hà nói đến tiền, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên, dùng ngữ khí nịnh nọt: “Cậu nói thật sao? Không thiếu tiền đúng không? Vậy cũng được, một giá thôi, bảy triệu.”
“Mẹ kiếp! Thật sự cho mình có giá sao? Bảy triệu? Sao không đi cướp ngân hàng đi? Kiếm tiền cũng dễ nhỉ? Bảy triệu thì tôi có thể tùy tiện tìm một con gà tơ khác ở trong trường này rồi.” Nếu không phải trong phòng học còn có người thì có lẽ Dương Hà đã nhảy dựng lên rồi, hiện giờ hắn đang cố đè thấp âm thanh, vô cùng phẫn nộ.
Khi nghe được Thẩm Linh Linh báo giá, đừng nói Dương Hà, ngay cả tôi cũng bị dọa sợ.
Bảy triệu đó! Mỗi một tuần tôi dùng ba trăm rưỡi tiền sinh hoạt phí, bảy triệu tôi có thể dùng hết cả một học kì! Lúc mới đầu tôi còn khá căm ghét tên ngồi cùng bàn nay, ngay cả khi hắn đụng phải thân thể tôi thì tôi cũng khó chịu, nhưng khi nghe đến con số này, tôi vẫn phải nhìn Dương Hà nhiều thêm vài lần. Trong lòng có chút chờ mong, lại có chút bội phục Thẩm Linh Linh, giá bảy triệu mà cô ta cũng có thể nói ra được, không sợ dọa chết người sao?
Nghe xong lời nói của Dương Hà, mặt Thẩm Linh Linh không đổi sắc: “Cậu cũng đừng tưởng mình là mặt hàng tốt gì đó, cậu không thử đi hỏi những người phụ nữ cậu đã từng lên giường xem, có ai nguyện ý làm cùng cậu lần thứ hai không? Làm một lần đã quá kinh khủng rồi! Cũng chỉ là bảy triệu mà thôi, nếu không phải nhìn thấy hai người là bạn cùng bàn thì tôi còn báo giá bảy mươi triệu đó.”
“Thẩm Linh Linh, chị có ý gì?” Dương Hà không cam lòng yếu thế, chỉ có điều khi hắn nói lời này, khí thế của hắn không đủ ép người: “Đừng tưởng rằng được ngủ với tôi thì hiểu rõ tôi!”
“Vậy cậu muốn tôi kể ra sao?” Thẩm Linh Linh âm trầm, ánh mắt trừng lớn.
“Được lắm! Coi như chị lợi hại! Khốn nạn!” Dường như Dương Hà biết Thẩm Linh Linh sẽ kể ra chuyện gì, khí thế lập tức ỉu xìu như bóng cao su, tan thành mây khói.
“Biết là tốt rồi, tôi không nói nhiều nữa. Dương Hà cậu cùng người đàn bà nào lên giường mà chả hóa thành cầm thú!” Thẩm Linh Linh cười, ánh mắt nhìn về phía Dương Hà: “Trên giường cậu đúng là cầm thú!”
Dương Hà giận tím mặt, hiển nhiên bị chọc tức không nhẹ: “Được! Tao là cầm thú thì sao, cầm thú thì phải làm việc giống cầm thú! Bảy triệu thì bảy triệu, tao không thiếu tiền!”
Vậy mà Dương Hà lại đồng ý, tôi vừa vui vẻ, vừa sợ hãi, đối thoại của bọn họ tôi cũng nghe hiểu được một chút.
“Tiền chỉ là việc nhỏ, hi vọng chị có thể tuân thủ hứa hẹn.” Dương Hà nhìn Thẩm Linh Linh, hai người vô cùng nghiêm túc.
“Đừng tưởng chị đây là kẻ nói mà nuốt lời chứ, chuyện mà Thẩm Linh Linh chị đây đã đồng ý thì sẽ không đổi ý đâu!”
Nói xong, Thẩm Linh Linh nhún vai, thoải mái cười lớn: “Vậy thì quyết định thế đi, học xong tiết học ngày hôm nay thì lại đến Thương Như.”
Dương Hà cũng gật đầu, biểu thị đồng ý, hắn không nhìn Thẩm Linh Linh mà lại đưa mắt qua chỗ tôi, không an phận liếc qua vài khu vực kín đáo của tôi.
Thẩm Linh Linh không nói thêm điều gì, vỗ vỗ vai tôi, sau đó rời khỏi phòng học.