Tôi mơ hồ nằm trên sofa không biết lúc nào mà ngủ thiếp đi, đợi lúc tôi tỉnh lại thì đã là buổi sáng hôm sau rồi.
Anh ta không có ở đây, mà cơ thể tôi như thể cả đêm qua không hề động đậy gì, có thể do tư thế và nơi ngủ không hợp lí, cơ thể tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Những thứ bẩn ở phần dưới đã khô lại, chỉ sót lại một lớp như kiểu vảy cá, tôi lê cái cơ thể nặng trĩu đi tắm,đợi đến sau khi làm cho cơ thể thấy sảng khoái, vừa ra khỏi nhà tắm, phát hiện Lưu Tê đang ngồi trên quầy bar.
Nghe thấy tiếng của tôi, cũng không quay đầu lại, trong lòng tôi có chút kì lạ, hôm qua rõ ràng còn thích thú như vậy, hôm nay sao lại biến thành lạnh lẽo như vậy rồi.
Trong lòng tôi có chút khó chịu, cảm thấy cái tâm trạng lúc lạnh lúc nóng này của anh ta là đang vô cùng khinh thường tôi, cũng không muốn nói thêm gì với anh ta nữa.
Lặng lẽ mặc đồ vào, tôi định đi về đi học, nhưng lúc tôi mở cánh cửa ra Lưu Tê nói: “Gần đây bên ngoài không được ổn, không có chuyện gì thì đừng chạy linh tinh, nếu không thực sự sẽ gặp chuyện, đến đây, ở đây an toàn!”
Tôi không hiểu ý của anh ta, nhưng mà sự quan tâm trong lời nói vẫn làm cho tôi cảm thấy ấm áp, tôi khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, anh cứ làm gì thì làm đi, tôi đi trước đây!”
Lưu Tê không quay đầu lại, cũng không nói thêm gì cả, tôi thấy anh ta vẫn giống như người gỗ vậy, vừa mới có một chút cảm tình trong chốc lát lại mất rồi, cũng không nói thêm gì nữa tôi quay người rời đi.
Trong lòng thực sự càng lúc càng mơ hồ, tối hôm qua chúng tôi đã như vậy rồi, anh ta tại sao vậy đối xử với tôi như vậy, lẽ nào da mặt anh ta mỏng sao, không muốn để người ta biết rõ được cái dục vọng đáng xấu hổ từ sâu dưới đáy lòng anh ta hay sao, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như vậy, trong lòng cười thầm: “Sau này có cách để giải quyết anh ta rồi!”
Tôi trở về nhà trọ, Cố Dĩnh và Đông Phi đang ăn bữa sáng, bọn họ thấy tôi cả đêm không về, phản ứng rất không bình thường, Đông Phi nhìn rất bình thường, nhìn vào trong mắt tôi đầy ắp nụ cười nhàn nhạt, giống như đang nói, “Tối hôm qua cô lại đi làm chuyện tốt gì rồi, đừng nghĩ rằng tôi không biết!”
Nhưng Cố Dĩnh thì lại là một nét mặt oán hận, giống như cô dâu mới kết hôn bị người ta bỏ rơi vậy, lúc ăn cơm ánh mắt cứ luôn chăm chú nhìn tôi, nhưng không nói câu nào.
Cảnh tượng quá ngượng ngùng, tôi cũng không biết làm sao cho đúng, chỉ có thể ở trong không khí lạ lùng này, vội vàng ăn hết bữa sáng, thu dọn đồ lại chuẩn bị lên lớp.
Trên đường đi Cố Dĩnh nhiều lần muốn nói nhưng rồi lại thôi một, đợi đến khi sắp đến trường học, cô ấy cuối cùng vẫn là không nhịn được nữa mà hỏi tôi: “Viên Viên, tối hôm qua rốt cuộc chị đã đi đâu, có phải là...”
Tôi biết điều cô ấy đang lo lắng, nhưng mà tôi không muốn cô ấy biết quá nhiều, nên nhéo mũi cô ấy một cái nói: “Không có gì, Lưu Tê tìm tôi có chút chuyện, uống chút rượu ở chỗ anh ta, nên không về nữa!”
Cố Dĩnh bán tín bán nghi hỏi: “Chỉ có thế thôi, không có gì khác, em không tin...”
Nhìn ánh mắt oán hận của cô ấy, tôi dường như đã cảm nhận được, lúc đầu khi tôi và Lưu Tê mới yêu nhau , cái tâm trạng khi nhìn thấy anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, không ngờ rằng thời thế xoay chuyển, tôi cũng có ngày bị người ta dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm.
Đang muốn giải thích với cô ấy, để tránh cô ấy đa nghi, điện thoại của tôi bỗng reo lên, là điện thoại của Võ Dương.
Lúc này anh ta gọi điện thoại đến, làm cho tôi cảm thấy kì lạ, nhưng mà không thể không nghe, liền ra dấu cho Cố Dĩnh đợi một chút để nghe điện thoại.
“Võ Dương, không phải anh đến thành phố G rồi sao, lúc này lại gọi điện thoại đến, có việc gì à!”
Bên phía Võ Dương tỏ ra vô cùng lo sợ, dùng giọng nói vội vã nói với tôi: “Viên Viên, cô nghe đây, hai ngày tới nhất định đừng đi lại lung tung, bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm!”
Buổi sáng vừa bị Lưu Tê nhắc nhở, bây giờ lại đến Võ Dương nói như vậy, làm cho tôi không thể không tin, bên ngoài có thể đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng rồi, nhưng mà bọn họ chỉ nhắc nhở tôi như vậy, lại không cho tôi biết sự việc thế nào, càng làm cho tôi lo lắng hơn.
Tôi cuống cuồng hỏi: “Võ Dương, anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi còn có thể chuẩn bị cho tốt, anh cứ như vậy không nói gì cả, làm sao tôi yên tâm được!”
Võ Dương trầm tư một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không nói với tôi, chỉ là dặn dò thêm lần nữa nhất định phải cẩn thận, đừng đi ra ngoài những nơi đó nguy hiểm, tôi chỉ nghe thấy đầu dây bên kia tiếng người khác đang thúc anh ta nhanh chóng tắt điện thoại, cũng không biết bên anh ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy rất vội vàng.
Thế nào là nơi nguy hiểm, làm cho tôi có chút không hiểu, còn muốn hỏi tỉ mỉ thêm một chút, nhưng anh ta đã ngắt điện thoại, tôi tức giận cằn nhằn vài tiếng, thế nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Tôi vốn dĩ không hiểu nhiều về Võ Dương, bây giờ anh ta xảy ra chuyện gì, tôi thực sự cũng không thể biết cụ thể là việc gì. Tôi lại không biết nên đi tìm ai để hiểu rõ, trong lòng lo lắng nhưng không có ai có ai có thể nói rõ, cảm giác thực sự làm cho người ta khó chịu không nguôi mà.
Cố Dĩnh thấy tôi thất thần như vậy cũng không truy hỏi tôi thêm điều gì, chỉ lo lắng nói: “Viên Viên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không!”
Tôi lắc đầu nói: “Không liên quan đến chị, chỉ là chị có chút lo lắng!”
Cố Dĩnh kéo tay tôi nói: “Viên Viên, cho dù xảy ra chuyện gì, chị đều có thể yên tâm và nói với em, chúng ta chẳng phải đã hứa sẽ bảo vệ đối phương mà!”
Tôi cũng kéo tay cô ấy, nhưng mà theo bản năng ở trong lòng không muốn cô ấy gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, cũng không nói gì với cô ấy, chỉ nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Thực sự không có chuyện gì, Tiểu Dĩnh, em yên tâm đi, mau đi học thôi, chúng ta đi nhanh lên!”
Thấy tôi thực sự không muốn nói thêm điều gì Cố Dĩnh cũng đành không hỏi thêm gì nữa.
Thời gian của buổi sáng hôm nay trôi qua rất nhanh, nửa ngày hôm nay tôi không nghe lọt tai điều gì cả, trong lòng cứ mãi nhớ đến sự việc mà Võ Dương nói.
Bọn họ không muốn nói cho tôi biết tình tình cụ thể, tại sao còn nhắc nhở tôi làm gì chứ, đây chẳng phải muốn cố ý tra tấn tôi sao, trong lòng khó chịu, mấy lần cầm điện thoại lên định hỏi họ xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.
Bọn họ không nói chắc chắn có lý do của họ, bây giờ tôi truy hỏi họ thì rõ ràng có chút quấy nhiễu rồi, đây cũng không phải là cách giải quyết, nên chỉ có thể nhẫn nhịn lại.
Buổi trưa trên đường đi đến nhà ăn, tôi đột nhiên nhận một cuộc gọi, là Phương Kỷ gọi đến.
Anh ta nói anh ta đang ở cổng trường, tôi nhanh chóng tìm anh ta.
Trong lòng tôi có chút kì lạ tại sao lúc này lại đến tìm tôi, không kịp thông báo cho Cố Dĩnh, tôi đã chạy ra ngoài cổng trường.
Một chiếc xe hơi dừng ở trong góc, tôi nhìn thấy Phương Kỷ đang chào tôi, nên tôi đã chạy lại.
Trên xe anh ta, Phương Kỷ quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Viên Viên, gần đây cô không gặp phải chuyện gì kì lạ gì chứ!”
Trong lòng tôi thấy kì lạ, chuyện kì lạ thì thực sự không ít, ví dụ Lưu Tê, hay là Võ Dương, ví dụ như anh, nhưng mà tôi biết Phương Kỷ muốn hỏi không phải những chuyện này, lúc này tôi trả lời: “Không cảm thấy gì, có phải anh biết điều gì không!”