Tôi vẫn luôn ngồi ở trong phòng học, tiện thể viết cho xong luận văn mà giáo sư Nghiêm giao cho trong tiết học trước. Nhân lúc thời gian vẫn còn, tôi len lén lấy điện thoại di động ra chơi.
Gần đây tôi đã tải xuống một số phần mềm kết bạn, tôi mở FB, lướt xem mấy tin tức thú vị. Chợt nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Tôi thấy ông trời dường như đang trêu đùa tôi, công tử của xí nghiệp Cao thị, tôi nhìn cái tiêu đề bắt mắt đó. Tâm trạng vô cùng phức tạp, khuôn mặt này chẳng phải chính là Cao Hùng lần trước mình cho leo cây đó sao?
Thực sự là không ngờ tới hắn lại có bối cảnh như vậy, nhưng vấn đề không nằm ở đây. Mà là sau này tôi phải làm thế nào để chung sống với hắn, quan hệ giữa hai người chúng tôi dù sao cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.
Thế nhưng hắn có bối cảnh như vậy, làm sao tôi có thể thật lòng thật dạ đối với hắn đây? Nếu đã là công tử, chắc chắn có rất nhiều tiền, vậy có phải nếu tôi qua đêm với hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền hay không?
Vừa nghĩ tới đêm đó trong quán rượu mình miễn phí làm một lần với hắn, tôi lại cảm thấy thiệt thòi. Im lặng xoa xoa trán, bỗng nhiên tôi cảm giác bản thân mình đã thay đổi, sau khi tắt điện thoại, tôi nằm gục xuống bàn thẫn thờ nhìn về phía trước.
Sau những cuộc vui chơi quá trớn, tôi phát hiện mình càng ngày càng khác xưa, không còn giống như trước kia nữa. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến lúc nào cũng là tiền, dường như tôi đã biến thành một người con gái ham tiền. Vì tiền mà làm tất cả, trước kia tôi vô cùng căm ghét loại người như vậy, nhưng hiện tại nhìn chính tôi có gì khác với loại người đó đâu chứ?
Ngồi thẳng người dựa lưng vào ghế, tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Bỗng nhiên một tin nhắn được gửi đến, màn hình lóe sáng kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
“Tiểu Viện, tớ ở bên ngoài chờ cậu.” Người gửi tin là Đường Đông Phi, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ quả nhiên thấy Đường Đông Phi đang yên lặng đứng ở đó mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười lại, sau đó cúi đầu nhắn lại cho cậu ấy: “Tí nữa cậu muốn đi đâu?”
“Tớ dẫn cậu đến một nơi.” Đường Đông Phi nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi, hơn nữa còn kèm theo một icon, khiến tôi không nhịn được bật cười nhìn cậu ấy, sau đó lại cúi đầu trả lời tin nhắn: “Ừ, mình sẽ chờ xem cậu có bất ngờ gì.”
Tôi lại nhìn về phía Đường Đông Phi, vẻ mặt tràn đầy sự thích thú của cậu ấy chính là thứ trước đây tôi mong muốn. Tắt điện thoại di động, tôi yên lặng ngồi chờ đến giờ vào lớp.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, giáo sư đang ngồi trên bục giảng liền rời đi, điều tôi thích nhất ở ngôi trường này chính là đi học không bao giờ dạy quá giờ. Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị đi gặp Đường Đông Phi, đột nhiên, một người lâu chưa làm phiền tôi là Dương Hồng lại đi đến bên cạnh tôi.
“Kia là bạn của cậu sao?” Cậu ta chỉ nói một câu như vậy liền rời đi, trước khi đi, ánh mắt của cậu ta nhìn về phía tôi có chút ám muội không rõ. Nhưng dự cảm của tôi rất mạnh, tôi luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó mà tôi không lường trước được.
Đợi sau khi tôi đi ra ngoài, lại phát hiện Dương Hồng đang bắt chuyện với Đường Đông Phi. Bởi vì hành lang rất ồn ào, cho nên tôi cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được đó chính là ánh mắt của Đường Đông Phi nhìn tôi đã thay đổi, Dương Hồng thấy tôi đang tiến đến gần liền ném cho tôi một ánh mắt sâu xa rồi rời đi.
Tôi mơ mơ hồ hồ đi đến bên cạnh Đường Đông Phi, dò xét hỏi Đường Đông Phi: “Cậu rất thân với Dương Hồng sao?” Đường Đông Phi lắc đầu thể hiện mình không có, nhưng đáy mắt của cậu ấy hàm chứa điều gì đó khiến tôi không thể nào hiểu nổi.
Chắc chắn Dương Hồng đã nói chuyện gì của tôi với cậu ấy, nếu không tại sao cậu ấy lại đối với tôi như vậy? Trong lòng tôi âm thầm rạch một đao cho Dương Hồng.
“Cậu muốn dẫn tớ đi đâu thế?” Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện hôm nay với Đường Đông Phi, hình như cậu ấy muốn dẫn tôi đến một nơi nào đó, còn đến nơi nào thì tôi không biết, nhưng tôi muốn mượn cái cớ này để nói sang chuyện khác, nếu không mối quan hệ giữa tôi và Đường Đông Phi nhất định sẽ rơi vào bế tắc.
Đường Đông Phi lắc đầu, áy náy nói với tôi: “Tớ đột nhiên có việc gấp, hay là, lần sau tớ dẫn cậu đi được không?” Tôi nhìn Đường Đông Phi đang đứng trước mặt, trái tim dần trở nên lạnh lẽo. Chỉ bởi vì chuyện này, mà cậu ấy đối xử với tôi như vậy?
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của tôi trở nên phức tạp. Không ngờ khó khăn lắm mới làm quen được một người bạn, giờ lại bởi vì chuyện này mà xa lánh tôi, khóe miệng giương lên nở nụ cười khổ sở, tôi xoay người chuẩn bị rời đi. . .
“Tiểu Viện, tớ cần chút thời gian để bình tĩnh lại, cho nên cậu đừng trách tớ.” Sau lưng vang lên giọng nói của cậu ấy, bước chân tôi đột nhiên dừng lại, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bình tĩnh lại, chỉ ghét bỏ thôi mà, nếu đã như vậy, thì cũng tùy cậu ấy.