Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 173

Nhưng mà theo như tình hình trước mắt, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện này với cô ấy, tôi cũng chỉ có thể tạm thời đè nén suy nghĩ này, định sẽ tìm một cơ hội khác nói cho cô ấy hiểu.

Chứng kiến tình trạng cô ấy càng nói càng kích động, tôi vội ngừng lại, nói với cô ấy: “Cố Dĩnh, tất cả sẽ ổn thôi, em chỉ cần tin vào bản thân mình, cũng tin vào số phận, không có người nào cứ mãi đi sau sự may mắn, nói không chừng vận may của em sẽ đến thì sao!”

Ánh mắt Cố Dĩnh nhìn tôi không ngừng, nói: “Viện Viện, chị chính là may mắn của em, cứu tinh của em, nếu như không có chị, em thực sự không biết sẽ rơi vào tình thế như nào. Đối với em, chị chính là thiên sứ của em!”

Cô ấy ôm siết lấy tôi làm tôi cảm thấy bối rối, vốn dĩ định khuyên cô ấy đừng quá nghe theo những gì mà tôi đã sắp đặt cho cô ấy, nhưng mà không ngờ rằng, một cô gái thông minh, giờ lại cứng đầu như vậy.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể lựa lời mà nói: “Cố Dĩnh, vừa nãy Võ Dương không phải cố ý, em sẽ không tức giận với anh ấy chứ!”

Ai biết Cố Dĩnh sau khi nghe thấy cái tên Võ Dương, bỗng nhiên toàn thân phát rung, sau đó đẩy tôi ra, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Viện Viện, có phải chị thích người đàn ông vừa nãy không!”

Tôi bị câu hỏi vô cớ của cô ấy hỏi cho hơi ngớ người ra, kì lạ hỏi lại: “Sao lại nói như vậy, lẽ nào biểu hiện của chị lại rõ ràng như vậy sao!”

Cố Dĩnh có lẽ có chút tức giận nói: “Em có thể cảm nhận được, chị nhất định có cảm giác với anh ta, từ phản ứng lúc chị bị anh ta nhìn thấy cơ thể em đã biết, chị chắc chắn đang để ý anh ta!”

Trong lòng tôi nghĩ, Cố Dĩnh thực sự rất giỏi, những thứ nhỏ nhặt như vậy cô ấy đều có thể cảm nhận được, cô ấy lại đoán đúng, tôi thực sự có cảm giác với Võ Dương, nhưng mà tôi không có ý định để cảm giác này có kết quả gì.

Tôi lắc đầu nói với Cố Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, em nói không sai, chị thực sự có chút cảm giác với anh ấy, nhưng mà chị không có ý định sau này sẽ có gì đó với anh ấy! Anh ấy trước đây từng giúp chị rất nhiều lần, ngoài sự cảm kích ra, chị không có ý định gì khác!”

Cố Dĩnh nhìn kĩ tôi một lượt, mới nói: “Thực sự như vậy sao, nhưng mà em cảm giác người đàn ông đó có lẽ không có cảm giác bình thường với chị đâu!”

“Anh ấy có cảm giác gì là chuyện của anh ấy, không ảnh hưởng đến quyết định của chị, em không trải qua những chuyện mà chị từng trải qua, có những thứ, bây giờ em cũng không hiểu được!”

Cố Dĩnh hình như đã nhận ra sự đau thương ẩn giấu trong lòng tôi, không tiếp tục hỏi nữa, cô ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói: “Viện Viện, chị có tâm sự gì có thể yên tâm nói với em, để em có thể cùng chị đối mặt, em không muốn cứ để cho chị chăm sóc em mãi, em cũng muốn có một ngày em sẽ bảo vệ lại chị!”

Tôi có thể nghe được bộc lộ chân tình lúc này của cô ấy, trong lòng có chút cảm động, cũng ôm chặt lấy cô ấy, bỗng chốc cảm thấy dù không có sự bảo vệ của đàn ông, cứ như này mãi ở bên Cố Dĩnh có lẽ cũng không không phải là một điều khó chấp nhận.

......

Đông Phi muốn lười biếng thêm mấy ngày nữa, không đi học cùng chúng tôi, hai người tôi và Cố Dĩnh, cùng nhau xuất hiện trong trường.

Cặp đôi em em xinh đẹp càng thêm có hiệu quả, bỗng chốc đã thu hút được vô số sự chú ý của cả con trai và con gái, nhưng mà tôi đã quen với ánh mắt hoặc là sự ngưỡng mộ hoặc là sự đố kị của bọn họ, nhưng mà Cố Dĩnh vẫn là lần đầu tiên đối diện sự chú ý của nhiều người như vậy, tỏ ra có chút căng thẳng.

Trong trường không thiếu những việc như vậy, cảm giác một người con trai lương thiện, nhìn cặp em em đều trẻ trung gợi cảm như gió mùa xuân như chúng tôi, mấy chàng trai hình như trong đội bóng rổ cũng chủ động xông lại chào hỏi chúng tôi.

“Hi, cô gái xinh đẹp, trước kia sao chưa nhìn thấy mấy em, mấy em là sinh viên mới à!”

Tôi cười với bọn họ, bỗng nhiên làm một hồi tiếng sói hú, trong ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, tôi giơ một nắm đấm ra, sau đó đưa một ngón ra.

Động tác này chắc chắc mọi người trên thế giới đều biết là chuyện gì, mấy chàng trai đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Trong đó có một tên cao to kích động hơn cản trước mặt chúng tôi mắng: “Gái điếm, cô đang kiêu ngạo với ai vậy, tốt nhất là chào hỏi lại chúng tôi, nể mặt lại không cần, muốn chết hả!”

Nhưng mà vẫn chưa để chúng tôi nói lời nào, đã lập tức có người đứng trước mặt tên cao to ấy nói vào tai anh ta: “Cô gái này không động vào được, cô ta là người phụ nữ của Lưu Tê!”

Không ngờ rằng tên ngốc này lại ngốc thật, vẫn to giọng nói mắng: “Lưu Tê là cái thá gì, có giỏi thì để hắn ta ra đây đấu tay đôi với tôi, tôi muốn xem kẻ nào không cần mạng nào mà lại dám kiêu ngạo đến vây!”

Tôi cười nói với anh ta: “Anh giỏi đấy, cũng dũng cảm, làm cho chết dễ coi chút, chúc anh sớm ngày hồi phục!”

Tên cao to ấy bị những lời của tôi kích động tỏ ra giận dữ, tay anh ta đổ ập xuống xông vào hướng tôi mà đánh.

“Con điếm, muốn chết à!”

Tôi trợn mắt nhìn động tác của tên cao to kia, nhưng mà tôi không né tránh, nhưng mà Cố Dĩnh không biết tôi dựa vào ai, căng thẳng lập tức ôm lấy tôi, quay người đổi vị trí cho tôi.

Cô ấy muốn chắn sự công kích của tên to cao kia với tôi, trong lòng tôi đột nhiên bị hành động này của cô ấy làm cảm động.

Cố Dĩnh căng thẳng nhắm mắt lại, cả người cũng bị dọa run lên, nhưng mà cái tát trong tưởng tượng ấy không hề đánh vào người cô ấy.

Tay của tên to cao ấy khi đưa ra đến nửa đường thì bị một người cản lại, người đó chính là một người con trai da trắng có vẻ hơi gầy yếu.

Tôi quen người này, anh ta chính là Hoa Tử người mà luôn từng giây từng phút đều ở bên Lưu Tê sau khi anh ta bị thương.

Người khác có thể không biết, nhưng mà hôm đó khi xử lý những tên cướp, tôi coi như đã nhìn thấy sự cay độc thực sự của Hoa Tử, bình thường bộ dạng anh ta trông có vẻ gầy yếu, nhưng khi nổi giận, thực sự làm cho người ta phải khiếp sợ.

Sau khi cản tên to cao đó lại, chỉ nhẹ nhàng vặn, đã nghe thấy tiếng “tạch” kêu lên, tay của tên to cao đó đã bị anh ta làm cho gãy, cũng không biết sức mạnh của Hoa Tử từ đâu mà đến.

Tôi nhẹ nhàng vỗ bả vai của Cố Dĩnh, nói: “Không sao đâu, có người đến cứu chúng ta rồi!”

Lần này Cố Dĩnh có hơi hoảng sợ quay người lại, sợ sệt nhìn đám người của tên cao to kia, cũng không biết đang nghĩ gì.

Tên cao to lúc này cũng đã biết bản thân đã động vào nhân vật không thể động đến, kìm nén sự đau đớn ở cổ tay, giọng trầm xuống: “Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Hoa Tử lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Anh biết sai ở đâu!”

“Tôi, tôi không nên động vào hai cô ấy!” Tên cao to đau đớn trả lời.

Ai biết rằng Hoa Tử nghe xong, lại dơ chân lên, trực tiếp đá tên to cao đó không thể bò dậy được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK