Vũ Dương xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, "Cô ta là một trong mấy người bạn tốt của em đó hả?"
Tôi biết anh ấy muốn hỏi chuyện gì, tuy tôi không quen biết cô ta nhưng để sự việc không trở nên phức tạp hơn, tôi chỉ có thể gật đầu xem như thừa nhận.
Vũ Dương định hỏi tiếp chuyện khác thì cô gái đang bị đè xuống kia bỗng hét to :"Lý Viện, không ngờ một con mất dạy như mày mới đây lại kiếm được đàn ông chống lưng nữa rồi, tao mách Lưu Tê cho mày chết mày luôn đi con!"
Tôi tức muốn ói máu, vừa rồi đã có cơ hội thuyết phục Vũ Dương giải quyết ổn thỏa chuyện này nhưng cái con mẹ ra đường quên mang não này lại lôi Lưu Tê vào ngay lúc này.
"Cô im miệng cho tôi!" Tôi lao về phía trước, tát một cái bốp thật mạnh vào mặt khiến cô ta ngu người.
"Ái chà, con mất dạy mày lại dám đánh tao!"
"Đánh cô đó, cô cứ mở miệng ra là mất dạy, ok, tôi đành phải cho cô xem mất dạy là như thế nào!" Nói xong tôi quăng mấy cái tát liên tiếp vào mặt cô ta.
Mặt cô ta sưng phù lên, khóe miệng chảy máu ròng ròng.
Mấy cái tát này tôi dùng hết sức để đánh, cũng không biết có phải do giận dữ vì lúc trước bị cô ta sỉ nhục, hay chỉ đơn giản vì muốn che giấu quan hệ giữa tôi và Lưu Tê, dù sao thì tôi cũng đánh mạnh tới mức ngay cả tay tôi cũng đỏ rộp lên.
Cô ta bị tôi đánh sợ quéo người, một chữ cũng không dám hé răng, ngay cả mấy cô gái đi chung cũng ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám ho he tiếng nào.
Vũ Dương nhìn tôi chằm chằm khiến tôi nổi hết gai ốc, tôi không biết anh ấy đã hết giận hay chưa hay là đang kìm nén cơn giận dữ, tôi không hiểu rõ anh ấy lắm, dù thế nào thì tôi cũng không đoán được tâm trạng lúc này của anh ấy, ngay lúc tôi cho rằng anh ấy sắp làm chuyện gì đó thì anh lại cười nói: "Nếu em đã muốn tha cho họ thì thôi vậy!"
Sau đó anh quay sang nói với mấy cô gái: "Mấy cô cút đi, sau này cấm tới cửa hàng này, nếu không tôi sẽ có cách để các cô sống không được mà chết không xong, tin tôi đi, tôi nói được làm được!"
Lúc nói mấy câu cuối, vẻ mặt anh ta bỗng trở nên lạnh lùng đáng sợ, ngay cả tôi cũng giật nảy mình, không chỉ riêng tôi mà ngay cả mấy cô gái cũng bị ánh mắt dữ dằn của anh ta dọa sợ hết hồn vía, chỉ biết im thin thít cắp đuôi chạy.
Từ trước tới nay, Vũ Dương luôn rạng rỡ như ánh nắng mặt trời ở trước mặt tôi, còn mặt lạnh lùng này của anh ấy tôi chưa bao giờ nhìn thấy, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi dường như cảm thấy cậu ấy còn đáng sợ hơn cả Lưu Tê.
Nhưng đây cũng đúng với quan niệm trước đây của tôi, kiểu người giống như họ thì tính cách sáng sủa chỉ là bề ngoài, bên trong hình dạng thế nào khó ai mà đoán được, điều này càng làm tôi cảnh giác với loại người như họ hơn, càng quyết tâm cách xa Vũ Dương .
Vũ Dương muốn đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra nhưng tôi uyển chuyển từ chối, Đông Phi dìu tôi ra khỏi câu lạc bộ tính đưa tôi về ký túc xá nghỉ ngơi.
Giây phút quay người rời đi, không biết sao tôi lại mong chờ Vũ Dương sẽ gọi tôi lại, đáng tiếc đời không là mơ, trong lòng tôi hơi cảm thấy hụt hẫng.
Sau khi tôi đi, Vũ Dương mới nói với đàn em: "Đi điều tra cho tao thằng Lưu Tê đó là thế nào, có quan hệ gì với Lý Viện, nhớ kỹ phải bí mật, biết chưa!"
Mấy thằng đàn em gật đầu lia lịanvội vàng chạy đi, động tác nhanh chóng lanh lẹ mang hàm lượng võ thuật cao, ngay cả những người bình thường không hiểu gì cũng nhìn ra đám người này không đơn giản.
Vũ Dương nhìn bóng lưng Đông Phi đã đi xa, đôi mắt ánh lên cảm xúc phức tạp, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Sau khi trở về ký túc xá, Đông Phi giúp tôi xử lý vết thương trên người, lần này tôi không có để yên cho bọn họ bắt nạt nên vết thương chủ yếu tập trung trên tay và chân, trên người không việc gì.
Đông Phi vừa giúp tôi xức thuốc vừa rơi nước mắt nói , "Viện Viện, những ngày tháng thế này khi nào mới kết thúc đây, chúng ta vừa mới được mấy ngày yên ổn là lại y như rằng mấy con nhỏ nhà giàu kia lại tới làm phiền, chẳng lẽ chúng ta phải chịu đựng mãi sao?
Tôi vừa bôi thuốc lên khuôn mặt bị đánh của cô ấy vừa nói, "Haizzz, ai bảo thân phận chúng ta không bằng họ, trong cái xã hội này nếu anh không bắt nạt tôi thì tôi sẽ bắt nạt anh, từ từ rồi quen thôi, chúng ta không thể thay đổi thế giới, vậy thì để thế giới thay đổi chúng ta đi, nhìn con nhím mà học tập, nó tự bảo vệ bằng những cây gai dài nhọn hoắt, hãy để cho những người đụng vào chúng ta phải bị đâm tới rách da rách thịt.”
"Cậu nói thì hay lắm, cậu có Vũ Dương theo sau bảo vệ, còn tớ thì sao, nếu tớ xảy ra chuyện, ai sẽ bảo vệ tớ đây?"
Tôi bật cười gõ trán cô ấy: "Khờ quá, chẳng phải cậu còn có tớ à, tớ sẽ bảo vệ cậu mà."
"Viện Viện tốt với tớ nhất, yêu cậu nhất!"
Đông Phi mắt đỏ lên nhẹ nhàng ôm lấy tôi, chúng tôi cười giỡn với nhau rất vui vẻ.
Sau chuyện lần này, kỳ học mới lại sắp tới rồi, tôi biết những ngày yên bình đã sắp kết thúc, trở về trường học sẽ phải đối mặt với những gương mặt quen thuộc hàng ngày, nếu bọn họ biết tôi lại có dây dưa với Lưu Tê thì không biết sẽ làm gì, châm chọc hay thầm ngáng đường phá hoại, tất cả tôi đều biết, nhưng tôi chỉ có thể hy vọng bọn họ tránh xa cuộc sống của tôi ra, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện trong đời tôi.
Tôi và Đông Phi vui vẻ suốt một buổi chiều, nhưng một cuộc điện thoại chập tối lại phá hỏng thời gian rảnh rỗi bình yên khó khăn lắm mới có được.
Lưu Tê gọi, bảo tôi tới chỗ anh ta.
Bây giờ tôi không dám chống đối anh ta nữa, trước đây khi chúng tôi còn là người yêu, nếu tôi không muốn đi với anh ta thì có thể lấy đại một lý do nào đó hoặc mặc kệ anh ta, nhưng giờ tính cách anh ta trở nên thất thường, tôi cũng không biết anh ta sẽ làm gì, tôi rất sợ anh ta sẽ làm hại gia đình tôi, vì thế tôi chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
Buổi tối tôi tắm rửa trang điểm xong liền bịa lý do tránh khỏi Đông Phi, sau đó vội vàng tới chỗ hẹn.
Tôi trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, vớ màu nude, đi đôi giày cao gót màu kem, những đường cong quyến rũ trong chiếc váy bó sát hấp dẫn không ít ánh mắt trên đường, tôi biết hôm nay tôi sẽ phải trải qua chuyện gì, tuy hơi căng thẳng nhưng tôi vẫn cố gắng giữ hơi thở của mình ổn định, không để bản thân trở nên quá sợ hãi.