Xuyên qua kẽ hở nhỏ, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể giáo sư Nghiêm đang run rẩy, đồng thời cuối cùng còn thở hổn hển. Vì thầy đưa lưng về phía tôi cho nên tôi không cách nào thấy rõ rốt cuộc thầy đang làm gì.
Nhưng tôi là người trong nghề, căn cứ vào những thứ này tôi cũng có thể đoán được giáo sư Nghiêm đang thủ dâm, tục gọi là quay tay. Ý thức được điểm này, tôi cầm luận văn đứng ngoài cửa cũng không biết có nên đi vào hay không?
Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, cửa đột nhiên mở ra. Thì ra giáo sư Nghiêm đã xong chuyện, bây giờ thầy mở cửa hình như cũng bị tôi dọa giật mình, chỉ thấy thầy sửng sốt vài giây. Còn tôi cũng vẻ mặt ngu ngơ nhìn thầy, không khí lúc này như bất chợt ngưng trọng xuống.
Giờ khắc này tôi và giáo sư Nghiêm giống như hai con ếch, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mặt đối mặt.
“Bạn học Lý Viện, chuyện vừa rồi em đều thấy rồi?” Giáo sư Nghiêm do dự nói ra những lời này, còn tôi cũng tỉnh ngộ lại từ trong mơ màng.
Tôi nhìn mặt giáo sư Nghiêm, nói thật, giáo sư Nghiêm thuộc về hình tượng ông chú, nhưng cũng không thấy già.
Giáo sư Nghiêm nhìn qua thực ra cũng giống như đám sinh viên chúng tôi. Điểm khác biệt duy nhất chính là trên trán thầy có một loại khí tức trầm ổn cho nên mới khiến thầy có một loại mị lực nam tính đặc biệt.
Đột nhiên thầy nhíu mày một cái. Lúc này tôi mới phản ứng được mình đã nhìn chằm chằm vào thầy rất lâu, tôi có chút ngượng ngùng cúi đầu, gật đầu nói: “Giáo sư, em… em thấy rồi.” Nói xong câu đó tôi cũng rất xấu hổ mà cúi thấp đầu.
Giáo sư Nghiêm vẫn luôn là người tôi tôn kính nhất, cho nên bây giờ tôi nhìn thấy như vậy, nói thật ra tôi không thể tin chuyện này, nhưng thầy lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi như thế.
Tôn kính giáo sư Nghiêm là vì địa vị của thầy trong trường rất cao, ngay cả hiệu trưởng thấy thầy cũng phải nhường ba phần. Mà ác bá học đường như Lưu Tê cũng phải sợ hãi thầy, người như vậy có uy vọng cực cao trong trường học.
Tôi nói xong câu đó liền nhanh chóng xoay người chạy ra. Giáo sư Nghiêm như nói với bóng lưng của tôi một câu gì đó, nhưng bởi vì tôi chạy nhanh quá nên không nghe rõ.
Sau khi trở lại phòng học, tôi dựa vào bàn, mà lúc này trong phòng học cũng chẳng còn mấy ai, chỉ còn lại một vài học sinh chăm học vẫn còn chau mày nhíu mi ngâm cứu bài vở về vấn đề triết học.
Tôi thở dài một hơi, sau đó liền ngồi dậy. Cảnh tượng vừa rồi như vẫn còn rõ mồn một trước mắt tôi, giáo sư Nghiêm cũng sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ tôi chứ? Đối với vấn đề này tôi không cách nào xác định.
Nếu giáo sư Nghiêm thực sự nhắm vào tôi, vậy tôi ở lớp này chắc sẽ không thoải mái được, cho dù là có Lưu Tê làm hậu thuẫn.
Giáo sư Nghiêm là người mà ngay cả Lưu Tê cũng phải kiêng kỵ. Chính lúc này di động của tôi rung lên, mở ra xem hóa ra là tin nhắn Lưu Tê gửi tôi.
Hắn nói hắn sẽ tới trường nhanh thôi, bảo tôi yên lành ngồi trong phòng học đợi hắn, bởi vì tôi vùi đầu nhìn điện thoại di động cho nên không phát hiện bên cạnh có thêm một người.
Lúc tôi ngẩng đầu, tôi thấy gương mặt cấm dục của giáo sư Nghiêm, lập tức bị giật mình: “Nghiêm… giáo sư Nghiêm…” Tôi nói có chút lắp bắp, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn về chỗ tôi.
Giáo sư Nghiêm chắc cũng cảm nhận được những ánh mắt này, cho nên thầy mới ném câu tiếp theo: “Lý Viện, em đến phòng làm việc với tôi, luận văn của em có mấy chỗ cần phải sửa đổi một chút!”
Tôi nhìn bóng lưng thầy, sau đó dưới bao ánh nhìn của các bạn học, ngẩng đầu đi ra ngoài, mặc dù không biết giáo sư muốn tôi ra ngoài làm gì, thế nhưng giờ tôi cũng chỉ có thể tuân lệnh làm việc.
Tôi đi theo sau giáo sư Nghiêm, tinh thần vẫn luôn bất an, nếu giáo sư Nghiêm muốn làm gì, tôi cũng không thể ngăn cản thầy.
Nghĩ đến chuyện giáo sư vừa làm trong phòng làm việc kia, tôi đột nhiên có chút phạm ác, thầy thân là giáo sư đại học, ngày thường bộ dạng nghiêm cẩn đối xử với mọi người, vậy mà thầy lại âm thầm làm ra loại chuyện như vậy, hơn nữa còn là trong trường học.
Giáo sư Nghiêm đã đổi mới trong lòng tôi rồi, tôi ngẩng đầu nhìn bóng lưng thầy, sau đó lại nhìn xuống thân dưới của thầy, cũng không biết “nó” có dùng được không?
Quả nhiên giống với điều trước đây Thẩm Lệ đã nói, làm chuyện này chẳng có gì là không tốt, không những có tiền mà còn có thể để mình được vui sướng.
Nếu đã là như vậy thì tôi cũng chỉ có thể cố gắng đi thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa. Tuy lúc này trong lòng tôi vẫn nghĩ vậy, nhưng càng về sau tôi càng phát hiện mình vẫn cảm thấy bị sỉ nhục, cảm giác trong lòng bị dằn vặt.
Lại tới phòng làm việc một lần nữa, tôi thấy luận văn của mình bị giáo sư Nghiêm đặt trên bàn, không hề có dấu vết lật xem nào.
Tôi nhớ là giáo sư Nghiêm bảo tôi đến phòng làm việc nói là luận văn của tôi cần sửa, mà bây giờ luận văn ra sao? Tôi vân vê lọn tóc, nghe thấy tiếng cửa bị khóa ở sau lưng.
Dường như tôi đã hiểu ra, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng giờ tôi không hề muốn vạch trần thầy: “Giáo sư, những chỗ nào cần sửa?”
Tôi nhìn luận văn trên bàn, sau đó nói. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau dừng lại một chút, ánh mắt tôi bây giờ nhất định là cái nhìn đầy khinh bỉ châm chọc, giáo sư Nghiêm vẫn chưa trả lời câu nói kia của tôi.
Hắn đi tới trước bàn, sau đó ngồi xuống dùng ánh mắt dò la để nhìn tôi. Sau một lúc im lặng, giáo sư Nghiêm nói: “Học trò Lý Viện, em đừng nói ra chuyện kia, nếu không với địa vị trong trường của tôi, khiến em biến mất khỏi trường này cũng là chuyện có thể.”
Tôi cười lạnh trong lòng, địa vị? Đường Hân cũng có địa vị, Dương Hồng cũng có địa vị, cho nên liền khinh thường tôi không có địa vị sao? Tôi cúi người tiến lên, nhìn thẳng vào giáo sư Nghiêm, sau đó nói: “Em biết giáo sư là một người đàn ông bình thường, trong cuộc sống cũng cần phải sinh hoạt, nếu thầy có chút gì đó với em, có lẽ em có thể thỏa mãn thầy.”
Giáo sư Nghiêm nghe được lời của tôi xong nghi ngờ một hồi, sau đó như nhớ ra gì đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn chòng chọc tôi: “Quả nhiên em và Thẩm Lệ Lệ như nhau?”
Nghe thấy ba chữ Thẩm Lệ Lệ này, tôi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp mà lắc đầu: “Em và cô ta không giống.”
“Có gì khác chứ? Cũng đều là dùng tiền là có thể lên giường.” Giáo sư Nghiêm trực tiếp cắt ngang lời tôi, khóe miệng cũng hiện lên độ cong khinh thường.
Tôi bị lời này làm cho trầm mặc, hắn nói không sai, về điểm này quả thực tôi và Thẩm Lệ Lệ giống nhau. Giáo sư Nghiêm thấy tôi không nói lời nào, khinh rẻ nói với tôi: “Nếu muốn tôi có gì đó với em, vậy em dù sao cũng nên thể hiện chút chứ!”
“Thầy làm khách của em không? Giáo sư.” Tôi cẩn trọng nói. Qua lần nói chuyện này, tôi xem như đã nhìn thấu được bộ mặt kinh tởm của giáo sư Nghiêm, thấy được sự hèn mọn dưới đáy mắt khi hắn nhắc tới Thẩm Lệ Lệ, có lẽ hắn cũng là một trong những khách hàng của Thẩm Lệ Lệ.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy tôi chắc là có thể dính dáng đến giáo sư Nghiêm rồi. Tôi quyến rũ nhìn giáo sư Nghiêm, sau đó đưa tay sờ soạng mặt hắn, chầm chậm lướt xuống dọc theo hầu.
Đột nhiên, giáo sư Nghiêm bắt lấy tay tôi, tôi có chút nghi hoặc nhìn hắn, sau đó theo tầm mắt của hắn di chuyển xuống, phát hiện “nó” đã cương lên rồi.
Chút thể hiện của hắn đủ để chứng minh hắn đã không chịu nổi, mới như vậy đã có phản ứng: “Nhanh lên, để tôi thoải mái một chút.” Giáo sư Nghiêm có chút thở hổn hển nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, lúc này đôi mắt ngày thường tràn đầy hơi thở nghiêm túc giờ đã tràn ngập tình dục. Dưới sự thúc giục của hắn, tôi đưa tay sờ vào chỗ đó của hắn, cởi khóa lôi thứ kia ra.
Giáo sư Nghiêm thở nhẹ một tiếng, còn muốn nhiều hơn nữa: “Mau mau mau.” Giáo sư Nghiêm nói.
Tôi ngậm lấy, giáo sư Nghiêm dường như cũng chiếm được thỏa mãn vào thời khắc đó, mùi khó chịu trong miệng khiến tôi có chút chán ghét, nhưng vì địa vị mà hắn vừa nói, tôi cũng chỉ có thể lấy lòng hắn như vậy.
Sau đó tôi súc miệng, còn giáo sư Nghiêm sửa sang quần áo của mình. Sau khi súc mấy lần, tôi cảm thấy vị trong miệng phai đi rất nhiều, chỉ nói với giáo sư Nghiêm: “Giáo sư, lần đầu thì miễn phí, lần sau thì phải thu phí đấy.”
Giáo sư Nghiêm cười tà ác: “Xem ra cô được dạy khá tốt.”
Tôi nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Chính là công việc của tôi.” Nói xong câu đó, tôi mở cửa rời đi, đã đồng ý với Lưu Tê ở phòng học đợi hắn, tôi cũng không muốn nuốt lời mà chọc giận hắn, đắc tội hắn thì không có ích lợi gì.
Trước mắt bao người, tôi đi tới bên cạnh Lưu Tê, đây là chỗ lúc trước của chúng tôi, lần này không có ai đến giành chỗ nữa, tôi thấy nữ sinh lần trước làm khó dễ tôi.
“Vừa rồi bị giáo sư Nghiêm gọi đi.” Tôi ngồi xuống dựa vào vai Lưu Tê nói, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi nước hoa, có chút ngại ngùng rời khỏi vai hắn, hắn mới từ chỗ những cô gái khác trở về sao?
Lưu Tê có chút bất mãn nói: “Lần sau nhớ gửi tin nhắn.” Nói xong dùng bàn tay ấm áp đặt vào eo tôi, kéo tôi lại gần hắn, nhưng tôi nghĩ đến hắn có thể vừa leo xuống khỏi người cô gái khác.
Toàn thân tôi liền khó chịu muốn rời khỏi hắn. Hắn là bạn trai của mình, tôi… đáy lòng tôi hiện lên những lời này, sau đó giật mình.
Tôi biết rất rõ ràng đây chỉ là một vụ làm ăn với Lưu Tê, mà giờ dường như tôi coi nó là thật, cùng lúc tôi đang sững sờ, Lưu Tê đã ôm lấy tôi, tay không có quy luật mà du đãng trên người tôi.
Từng đợt run rẩy phát tán ra, tôi phát hiện cơ thể mình càng ngày càng nhạy cảm, thậm chí dưới sự khiêu khích của Lưu Tê, tôi cảm thấy bên dưới mình đã bắt đầu ướt, có lẽ Lưu Tê nhận thấy được tôi có gì đó, cho nên hắn gian xảo đưa vào giữa chân tôi.
Không ngừng khuấy động, tôi có chút kích động bắt lấy tay hắn, ý bảo hắn đừng xuống nữa, ở đây chính là phòng học. Gương mặt lạnh lùng dứt khoát của Lưu Tê phát tán ra một loại ý xấu, sau đó rút tay mình ra, dắt tôi ra ngoài.
Không có bất kỳ ai ngăn cản hắn, bởi vì đều có chút e dè hắn, tôi quay đầu lại liếc nhìn phòng học, sau đó thấy được ánh mắt đầy thâm ý của Dương Hồng, trong lòng tôi không khỏi cả kinh, vừa rồi chuyện Lưu Tê làm với mình, Dương Hồng đã từng làm với tôi, cho nên hắn có thể nhìn ra tôi có gì đó cũng là bình thường, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy ánh mắt đầy thâm ý của hắn nhỉ?