Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 40: VỀ SAU

Ngày thứ hai đến, tượng trưng cho có chuyện mới xảy ra.

Tôi và Đường Hân sau trận chiến ấy, đến cùng lại một lần nữa có tiếng trong trường, nhưng đây lại không phải là danh tiếng tốt gì. Vì vậy vẫn có kẻ nhiều chuyện đến lật lại chuyện cũ của tôi, những chuyện bóng gió càng nhiều thêm, cho nên trong trường đồn đại không ít chuyện cũ của tôi, nhưng những chuyện như này khiến tôi thấy có chút buồn cười.

Sự đấu tranh trên đời này dễ dây dưa nhất chính là chuyện trăng hoa, không là ghen ăn tức ở thì là anh hùng mỹ nhân, mà chuyện của tôi thì chắc chắn là ở bên ghen ăn tức ở rồi.

Nhưng chuyện này đối với tôi mà nói thực sự có chút oan ức, nếu không phải Đường Hân chọc tôi, thì sao tôi có thể làm ra chuyện như này chứ?

Đối với mấy lời đồn đại nhảm nhí này, tôi cũng không quá quan tâm, những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

Thời gian qua đi, sự tò mò của những người đó tự nhiên cũng không còn nữa, huống hồ đây cũng đâu phải lần đầu.

Vừa lúc đó, Lưu Tê tới tìm tôi, nhắc nhở tôi phải cẩn thận một chút với Đường Hân, tuy anh ấy nói như vậy, nhưng tôi có thể nhìn ra Lưu Tê ngay cả mắt cũng không chớp, căn bản là không quan tâm đến chuyện này.

Những kẻ bám váy tôi cũng nhìn ra điều này, thế lực phía sau Đường Hân muốn động vào Lưu Tê, còn thiếu chút năng lực.

Đường Hân là con gái nhà giàu, có chút không giống với tôi, con nhà giàu phần lớn là không sợ trời không sợ đất, những kẻ này khi ra tay, có thể sẽ nhát gan, đều bị người chiều hư người, nhưng một khi thực sự muốn ra tay thì sẽ rất độc ác.

Có tiền, cho dù có lúc không cẩn thận động đến mạng người, gia đình sẽ nghĩ cách cho qua.

Nói là không lo lắng, là giả, nhưng để phòng những người đối đầu với tôi, tôi còn phải tính toán thêm.

“Nếu như những người này động vào tôi, sẽ như thế nào?” tôi nhân tiện xà vào lòng Lưu Tê, như một cô gái yếu ớt dựa dẫm vào anh, tôi biết làm như vậy có thể kích thích sự mong muốn bảo vệ của đàn ông.

Đàn ông là một sự tồn tại cực kỳ bá đạo, hơn nữa Lưu Tê còn là một người có thế lực từ nhỏ, khao khát bảo vệ càng mạnh hơn, đồ của bọn họ không dễ xâm phạm.

Có lúc chuyện này có liên quan đến việc tôi có phải là người phụ nữ của anh ấy hay không, nó liên quan đến thể diện của người đàn ông, nếu tôi bị kẻ khác động vào, thì chính là đánh vào mặt đàn ông, mà đàn ông lại vừa hay cực kỳ sĩ diện.

“Vậy em nghĩ thế nào?” Lưu Tê đưa tay khoác lên vai tôi, dùng sức nhẹ, đôi mắt sâu làm tôi nhìn không ra.

Tôi cũng không gấp gáp trả lời anh ấy, nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác trong lòng anh, không thể không nói ngực anh cường tráng hơn so với những người đàn ông mà trước kia tôi đã từng tiếp xúc, khiến người ta có cảm giác an toàn.

Một lát sau, tôi cố gắng tỏ ra dí dỏm, nhìn vào mắt anh ấy nói: “Em không quan tâm, đã có anh ở đây, em không sợ.”

Tôi thấy tôi đối với tâm tư của đàn ông luôn đắn đo hết sức chính xác, nếu như Lưu Tê là người chính trực, thì anh ấy nhất định sẽ không vứt bỏ tôi, hơn nữa tôi cũng có thể qua chuyện này giáo huấn người bên cạnh Đường Hân.

Nếu như Lưu Tê không chính trực, vậy tôi cũng phải tìm một chỗ dựa khác, nếu như thời gian trôi qua uổng phí như vậy, vậy thì tôi thật sự nguy hiểm rồi.

Có điều kết của như tôi dự liệu, Lưu Tê nghe lời tôi nói rất vui, hơn nữa nói có anh ấy ở bên, tôi sẽ không sao. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong lòng tôi cũng đã yên tâm rồi.

Hơn nữa tôi cũng tin sức mạnh câu nói này của Lưu Tê, nếu không tôi đã sớm tìm người khác rồi.

Tính cách của con người Lưu Tê mặc dù không hợp với tính cách của tôi, nhưng điểm này của anh ấy lại vô cùng trọng nghĩa, không phải vì chuyện của Đường Hân mà bỏ rơi tôi, phải biết lúc này vứt bỏ tôi, nhất định ở bên Đường Hân sẽ có được không ít lợi ích.

Trên đời này không có ai qua được tiền bạc, chỉ là trước tiền bạc và nữ nhân Lưu Tê chọn tôi, tôi có chút cảm động, đương nhiên tôi của bây giờ nói cảm động có chút dối trá, nhưng tôi thật sự cảm tạ Lưu Tê.

Nếu Lưu Tê đã chọn tôi, thì chuyện này không thể trời yên biển lạng như vậy mà qua, bời vì trong chuyện lần trước đã không đơn giản là chuyện của tôi nữa rồi.

Còn Hàn Tinh Vũ, cô ta lại xé luận văn của tôi.

Tôi không phải là người khoan dung độ lượng, càng không phải là nhười hiền lành gì, tôi biết trên đời này có một giáo điều, đó chính là người không động tới tôi thì tôi không động tới họ, có những chuyện có thể nhịn, có những chuyện không thể nhịn được.

Bạn càng nhịn thì người khác sẽ cáng ức hiếp bạn, trừ phi bạn mang đầy đủ vũ khí bên mình, như vậy sẽ không có ai dám làm gì bạn.

Mà tôi hiểu cái đạo lý này.

“Đi, cho anh đi dạo phố cùng em.” Thấy tâm trạng của Lưu Tê không tệ, tôi định cùng Lưu Tê đi dạo, bây giờ nắm được cơ hội tốt.

Lưu Tê vui vẻ đồng ý, chúng tôi đi dạo vui vẻ, nhìn quần áo cũng là rút hầu bao Lưu Tê, khiến tôi càng hài lòng hơn, đối với cảm tình của Lưu Tê nhiều hơn một chút.

Người như tôi, có thể có được sự quan tâm của Lưu Tê, đấy có lẽ là tôi quá may mắn đi.

Lúc chia tay Lưu Tê đã xế chiều rồi, sau khi tiễn tôi về phòng rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng Lưu Tê rời đi, một kế hoạch trả thù trong tôi dần hình thành, Hàn Tinh Vũ kia tôi nhất định phải dạy dỗ, viết luận văn vốn dĩ là chuyện không dễ dàng gì, sao có thể để cô ta nói xé bỏ là xé bỏ được, chuyện này sao có thể chấm dứt dễ dàng như vậy.

Sau khi về phòng tôi thấy Thẩm Lệ Lệ, cô ta đang nói chuyện với Đường Đông Phi, tôi hữu hảo chào hỏi bọn họ, Đường Đông Hân cũng đáp lại.

Lúc đầu tôi và Đường Đông Phi còn có chút ngăn cách, nhưng từ chuyện lần trước, tình cảm giữa tôi và Đường Đông Phi tốt hơn nhiều so với trước.

Mối quan hệ giữa con gái với nhau tế nhị như vậy, cho dù trước đây các bạn có bao nhiêu mối thù, rất có khả năng chính vì một chuyện nhỏ mà hóa giải được. Nhưng cũng có khả năng vì một chuyện nhỏ mà kết oán, ví như: Hàn Tinh Vũ, Đường Hân...

“Tối nay có thời gian không?” Thẩm Lệ Lệ nhìn Đường Đông Phi một cái, rồi chuyển ánh mắt qua tôi đột nhiên hỏi.

Tôi hiểu rõ những chi tiết này, đại khái biết đây là gợi ý của Đường Đông Phi, xem ra là Đường Đông Phi muốn cùng tôi còn có Thẩm Lệ Lệ cùng nhau làm chuyện đó.

Chỉ là cô ấy không tiện nói, nên để Thẩm Lệ Lệ mở lời, dùng cách khéo như vậy khiến tôi để cô ấy nhập bọn.

Nhưng hôm nay tôi thực sự không có thời gian để làm việc khác, vì chuyện của Hàn Tinh Vũ, bây giờ tôi còn rất nhiều luận văn cần xử lý, đừng nói là thời gian rảnh, coi như thức đêm có thể giải quyết thì tôi cảm ơn trời đất rồi.

Chỉ là lúc này xem như là thời kỳ nhạy cảm giữ tôi và Đường Đông Phi, tình bạn giữa con gái với nhau là như vậy, có thể có chút kiền người ta không dễ chịu, bị mang hận rồi.

“Chuyện gì?” tôi trả lời luôn Thẩm Lệ Lệ, tuy trong đầu tôi nghĩ rất nhiều, nhưng đều là chuyện trong nháy mắt.

“Lát nữa tôi và Đông Phi định đi chơi, muốn đi cùng không?” Thẩm Lệ Lệ định mời tôi.

Nhưng đối mặt với lời mời thiện ý như vậy, tôi vẫn lúng túng, nhưng vẫn chỉ có thể lựa chọn từ chối, chuyện luận văn không phải là chuyện nhỏ, với tôi mà nói là một cơ hội khác, nếu như quan trọng như vậy.

“Tôi thật sự không đi được.” Từ chối một người có chút không lễ phép, nhưng may mà đây là lần đầu tiên tôi từ chối lời mời của Đường Đông Phi, không có gì, trừ phi liên tục từ chối, nhưng tôi nghĩ sẽ không có lần nào cũng có chuyện: “Nhớ tới là tức!”

Tôi tỏ ra bộ dạng tức giận, thực ra trong lòng tôi rất bình tĩnh, bởi vì kế hoạch báo thù Hàn Tinh Vũ đã chuẩn bị xong, biểu cảm này là tỏ ra cho Đường Đông Phi thấy.

“Chuyện gì đã xảy ra?” mở lời lần này là Đường Đông Phi.

“Còn không phải đều do Hàn Tinh Vũ!” chắc Hàn Tinh Vũ với Đường Hân là một phe, nhưng tôi cũng không đem toàn bộ mục đích của tôi bộc lộ ra, chuyện nữ sinh trong phòng rất khó suy xét: “Luận văn của tôi bị cô ta cẩn thận xé rồi, tôi phải bắt chặt a!”

Đường Đông Phi xua xua tay không nói gì thêm, chỉ là tỏ vẻ như bất đắc dĩ.

Thẩm Lệ lệ lúc này lại không giống vậy, tôi thấy sau khi tôi nói tên của Hàn Tinh Vũ, ánh mắt của cô ta rõ ràng biến sắc.

Nhìn ra là có chút ân oán với Hàn Tinh Vũ, cũng không biết có quan hệ gì với Hàn Tinh Vũ, nếu như biết, tôi lại có thể mượn chuyện nói ý mình.

“Hàn Tinh Vũ này rốt cuộc là người như thế nào?” tôi ném ra một vấn đề, định thả con tép bắt con tôm, như vậy tôi có thể biết nhiều hơn một chút chuyện giữ Hàn Tinh Vũ và Thẩm Lệ Lệ.

Nhưng chuyện mà tôi không nghĩ tới là, Thẩm Lệ Lệ dường như không nhận chuyện này, mà quay người đi nắm thật chặt, sắc mặt trắng hơn khi nãy vài phần.

Mặc dù không biết Thẩm Lệ Lệ và Hàn Tinh Vũ rốt cuộc là có mối quan hệ gì, nhưng tôi có thể nhìn ra, chuyện này thật là khó giải quyết, từ phản ứng của Thẩm Lệ Lệ có có thể thấy chuyện này không đơn giản, nhưng chuyện này đối với tôi mà nói cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì tôi còn có Lưu Tê.

Có Lưu Tê, thế thì đối phó với Hàn Tinh Vũ không khó, vừa nãy hỏi Thẩm Lệ Lệ, cũng chẳng qua là muốn làm cho Hàn Tinh Vũ chán ghét thêm một chút.

Chuyện này không bắt buộc.

“Được rồi, vậy chúng tôi đi trước.” Bời vì vấn đề mà tôi hỏi, bầu không khí ở đây có chút bối rối, nên Đường Đông Phi tiếp lời làm bầu không khí xoa dịu một chút.

Thẩm Lệ Lệ cũng theo Đường Đông Phi, cũng gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK