Giờ này đã quá muộn rồi, đi khắp cả thôn cũng không tìm được một quán trọ nào, tôi không còn cách nào khác đành phải để Lưu Tê ở lại phòng mình. Mẹ tôi là người tương đối cổ hủ, còn chưa kết hôn mà ở chung phòng trong chốc lát bà nhất định không thể tiếp nhận được. Tôi dứt khoát ngủ trên sofa là tốt rồi.
Không đợi tôi cầm chăn gối đến sofa, Lưu Tê đã giữ tay tôi lại,
“Đừng lấy, để anh ngủ ở sofa.”
Đương nhiên là tôi rất sẵn lòng, nhưng đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như anh ta có thể chịu được sao, nghĩ vậy tôi đành từ chối:
“Không cần, không cần, để em ngủ ở đó là được rồi. Sofa quá cứng anh ngủ không quen đâu, anh đã lái xe suốt một ngày rồi cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôi đẩy tay anh ta ra, đi nhanh về phía sofa. Nhưng vẫn chưa đến nơi đã lại bị anh ta ôm lên giường, mặt đầy coi thường nhìn tôi nói:
“Sao mà nói nhảm nhiều vậy. Bảo em ngủ ở trên giường thì cứ ngủ trên giường đi.”
Lời nói tuy rằng cứng rắn, nhưng lòng tôi bỗng được cưng chiều mà cảm thấy ấm áp. Trước kia tôi luôn nghĩ rằng anh ta chỉ đơn giản là không muốn rời khỏi cơ thể của tôi, nhưng hôm nay anh đã cho tôi thấy, anh bằng lòng vì tôi mà thỏa hiệp thậm chí ở vào tình huống có thể khiến quyền lợi của mình bị tổn hại, anh ta vẫn đặt tôi vào vị trí thứ nhất, lần đầu tiên được quan tâm, cảm giác này thật tốt quá.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chó sủa ầm ĩ trong sân làm tỉnh giấc. Những giọng nói vô cùng quen thuộc, mặc dù có chút tranh cãi ầm ĩ, thế nhưng cảm giác rất gần gũi, thoải mái. Tôi khẽ duỗi người, chợt nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua, nghĩ đến Lưu Tê vẫn còn ngủ trên sofa, tôi liền vội vàng ra ngoài xem anh ta đã tỉnh chưa. Quả nhiên là chưa tỉnh, có lẽ là do hôm qua lái xe cả ngày đi qua đi lại. Tôi không dám phát ra tiếng động sợ đánh thức anh ta, chỉ rón rén đi đến phòng bếp, tựa như đây không phải là nhà mình, tôi có cảm giác mình có chút giống tên trộm. Khóe miệng lộ ra tươi cười, vừa mới đi tới, tôi đã ngửi thấy hương vị cháo bát bảo mẹ nấu. Tôi từ phía sau ôm chặt lưng mẹ, dựa vào không rời giống như khi còn bé, hưởng thụ cảm giác an toàn mà mẹ mang đến cho tôi. Mẹ không nhịn được liền nói: “Đã lớn thế rồi mà sao chẳng khác gì đứa trẻ vậy. Mau để cho mẹ làm đồ ăn, lát nữa Lưu Tê người ta tỉnh dậy còn phải ăn cơm đấy.” Tôi có chút ghen tị nói: “Cứ để anh nhịn đói đi. Đã lâu rồi con không được ôm mẹ thế này, thật muốn cứ ôm mãi không buông.” Cơ thể mẹ tôi rất gầy yếu, nhiều năm như vậy vẫn không tốt lên được vậy mà từ khi tôi còn nhỏ mẹ luôn thức khuya dậy sớm làm đồ ăn cho tôi. Mẹ tôi thực sự là người phụ nữ tốt nhất trên đời này.
Mẹ thở dài một hơi nói: “Đứa ngốc, mỗi ngày đều ôm, con không định đi học, đi làm sao. Mẹ cũng không ước gì lớn lao, chỉ mong con khỏe mạnh bình an là tốt rồi. Được rồi, mau gọi Lưu Tê dậy dùng cơm đi, để cậu ta ăn xong rồi ngủ tiếp. Hôm qua vẫn chưa cho người ta ăn cơm nóng, huống hồ người ta còn giúp đỡ chúng ta ân tình lớn như vậy, con phải đối xử thật tốt với người ta đó.” Kỳ thực trong lòng tôi tuyệt đối không bao giờ tin tưởng lời đàn ông nói. Mặc dù hôm qua anh ta có nói đính hôn cùng tôi, nhưng tôi biết chỉ là anh ta sợ cha mẹ tôi lo lắng nên mới nói như vậy. Cảm động cũng chỉ là cảm động, lý trí nhất định vẫn phải có. Mấy năm nay tiếp xúc với đủ loại đàn ông, đại khái đối với tâm lý của bọn họ tôi cũng có những phân tích nhất định của mình. Nhưng với Lưu Tê, có đôi khi tôi thực sự không đoán ra được, cũng không dám vọng tưởng có được kết quả gì với anh ta.
Đi tới phòng khách, anh ta vẫn như cũ ngủ như lợn chết, tôi hái từ trong sân một ngọn cỏ đuôi chó cào cào vào mũi anh ta. Thế nhưng anh ta lại nghiêng đầu qua chỗ khác đưa lưng về phía tôi tiếp tục ngủ, trời đất, anh trai này thật là có năng lực ngủ, quả thực không khác gì con heo. Thấy dáng vẻ này của anh ta trong lòng tôi bỗng cảm thấy buồn cười, đột nhiên tôi nghĩ đến một chiêu thâm hiểm. Cầm cỏ đuôi chó cào cào lòng bàn chân anh ta, quả nhiên, anh ta rất sợ nhột, chưa cào tới hai cái liền bị tôi dày vò tỉnh lại, hướng về phía tôi hét to: “Có để cho người khác ngủ nữa không.” Tôi phá lên cười: “Lưu Tê, hóa ra anh cũng thích ngủ nướng nha.” Giống như chộp được đuôi sam nhỏ của anh ta, tôi vô cùng đắc ý, dáng vẻ kia khiến anh ta tức giận không chỗ phát tiết. Đang lúc tôi cười ha ha, không đợi tôi kịp phản ứng, liền đã bị anh ta đè lên sofa. Anh ta khẽ nhếch miệng, không thèm quan tâm tới hình tượng mà nói với tôi: “Anh nghĩ mới sớm ra đã có một nụ hôn kích tình cũng không tệ. A, thật xin lỗi, anh vẫn chưa đánh răng.” Tôi sắp bị anh ta hung hăng càn quấy đến tức điên rồi, nhanh chóng che miệng anh lại, tôi nói: “Đây là nhà em, anh đừng có làm loạn. Mẹ muốn em gọi anh dậy ăn cơm đấy.” Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngắm nhìn ngũ quan của anh ở khoảng cách gần như vậy. Trước kia đều chỉ ân ái bị anh ta chơi đùa đến chết đi sống lại, hận anh ta đến chết, đâu còn sức lực mà chú ý. Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, chẳng lẽ, tôi đã bắt đầu có chút yêu thích anh ta sao?
Lưu Tê rất thức thời ngồi dậy khỏi người tôi, lúc này mẹ cũng từ trong bếp bưng cơm đi tới phòng ăn, tôi liền vội vàng đứng lên giúp mẹ lấy bát đũa, đột nhiên anh ta kêu lên một tiếng: “Bác gái, buổi sáng tốt lành!” khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh sợ, quả nhiên đứa trẻ xuất thân trong gia đình giàu có vẫn còn có chút lễ phép. Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, may mà vừa rồi mẹ tôi không nhìn thấy cảnh đó, nếu thấy được đoán chừng bà sẽ bị dọa sợ. Những người trẻ tuổi cởi mở ở trong mắt bà vẫn luôn rất khác người. Gương mặt mẹ tôi tựa như hoa nở, hướng về phía Lưu Tê, nói: “Được, con mau rửa mặt, tới dùng cơm đi!”
Tôi nhìn quanh bốn phía, dường như không thấy bóng dáng của cha, bèn hỏi: “Mẹ, cha đi đâu rồi?”
“Cha con sáng sớm đã phải ra công trường làm việc rồi, không cần lo lắng, ông ấy ăn xong mới đi.” Mẹ vừa múc cháo cho tôi, vừa nói.
Sau khi Lưu Tê từ trong phòng tắm đi ra, chúng tôi liền cùng nhau ăn sáng. Mẹ tôi vô cùng nhiệt tình gắp thức ăn cho anh ta, hơn nữa Lưu Tê cũng không ngừng nói cảm ơn với mẹ. Hai người này thật là không thể yên ổn ăn cơm sao, bỗng nhiên mẹ tôi lại nhìn anh ta, nói: “Đứa trẻ này, làm sao lại quen biết Viện Viện vậy?” Thấy mẹ hỏi vậy tôi nhất thời trở nên trì độn, trời đất, cũng không thể để mẹ biết tôi đã làm loại chuyện kia, nếu để cho bà biết được nhất định mẹ tôi sẽ tức đến mức bệnh tim tái phát, không được. Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện Lưu Tê ngàn vạn lần không nên nói ra nghề nghiệp của tôi. Dùng chân đá anh ta mấy lần, hy vọng anh ta có chút chỉ số thông minh có thể giúp tôi giấu diếm.
“Bác gái, con là bạn học của Viện Viện, lần đầu tiên gặp mặt con đã thích cô ấy rồi. Bọn con cũng xem như vừa gặp đã yêu.” Lưu Tê cười đùa nói với mẹ tôi.
“Thì ra là vậy, Viện Viện nhà chúng ta thật đúng là có phúc, tìm được một chàng trai chính trực, anh tuấn như vậy.”
Trong lòng tôi chỉ còn lại hai chữ ha ha, dường như thằng cha này đối xử với mẹ tôi hoàn khác biệt đối với tôi, rất nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy yêu thích mẹ dành cho anh ta có lẽ còn vượt xa tôi…Coi như anh ta thông minh giúp tôi giấu dếm chuyện tôi làm gái gọi, bữa sáng này tôi đã có thể yên tâm mà ăn rồi.