Tôi khi đó cũng tự do tự tại thế này, ngày nào cũng có thời gian để vui chơi, dù lúc đó cũng không có đồ gì để chơi cả, nhưng bầu trời xanh, thảm cỏ và dòng sông ở quê đều là sân chơi của tôi, ngày nào tôi cũng có thể chơi đến mức mệt nhoài, không có gì phải lo nghĩ hay để ý, mỗi khi nhớ tới, tôi đều mong được trở về với cuộc sống ấy.
Chuông cửa vang tiếng, tôi đoán là Vũ Dương đến, bèn bảo Đông Phi ra mở cửa.
Tôi thì ở lại, lấy thứ Thẩm Lệ Lệ đưa cho, nhỏ vài giọt vào bia,
Tôi chưa từng thử thứ này bao giờ nên không biết liều lượng thế nào, thấy thiếu thiếu bèn nhỏ thêm vài giọt nữa.
Tôi đang cẩn thận nếm thử thì nghe thấy tiếng hét của Đông Phi, tôi giật mình, dung dịch trong chai chảy ra thêm vài giọt nữa.
Tôi còn tưởng đám giang hồ kia mò đến nên vội chạy ra, đến cửa thì thấy Đông Phi đang ôm một con gấu bông cao gần bằng cậu ấy nhảy tưng tưng, mặt đỏ bừng, ánh mắt thì cứ liếc về phía Vũ Dương.
"Xem cậu vui chưa kìa, hét to vậy làm tớ tưởng cậu xảy ra chuyện gì cơ." Tôi cầm gấu bông hộ Đông Phi rồi kéo họ vào trong.
Từ mặt phản quang của cửa sổ, tôi thấy Đông Phi hôn trộm lên mặt Vũ Dương, làm Vũ Dương đỏ cả mặt.
Tôi biết hết nhưng không nói gì, trong lòng lại thấy vui, hai người họ làm vậy, thêm nữa là Đông Phi đang rất vui, cảm giác tội tỗi trong tôi vơi bớt ít nhiều.
Tôi với Đông Phi ngồi xuống, Vũ Dương thì ngồi đối diện chúng tôi, trông cậu ta có vẻ bối rối lắm, chắc còn chưa hết xấu hổ.
Đông Phi len lén nói thầm với tôi, "Viện Viện, cảm ơn cậu nhé, tớ thích món quà này lắm."
Mặt cậu ấy còn đang hồng hồng vì thẹn thùng, trông đáng yêu không chịu được.
Tôi muốn tạo không khí nên chỉnh đèn hơi tối, khiến căn phòng như phòng trong quán karaoke.
Chúng tôi hát rồi nhảy. Để làm dấy lửa tình trong họ, tôi nài ép Vũ Dương và Đông Phi nhảy với nhau.
Ban đầu, Vũ Dương không đồng ý, nhưng do tôi vừa ép vừa khuyên, cậu ta cũng bất đắc dĩ làm theo.
Nhưng dù vậy thì cậu ta vẫn khá câu nệ, bàn tay đặt ở eo Đông Phi rất nghiêm chỉnh, tôi giả vờ không cẩn thận, đẩy Vũ Dương một cái, khiến cậu ta ngã lên sopha, đè lên Đông Phi.
Vũ Dương cao lớn, Đông Phi thì nhỏ nhắn, Đông Phi như bị bao phủ dưới Vũ Dương.
Tôi cười trộm, chờ Vũ Dương xấu hổ đứng lên, Đông Phi đã nhũn như con chi chi rồi, tôi còn tưởng cậu ấy bị làm sao nên đến xem thử, thì ra chỉ là tim đập nhanh quá do kích động và hưng phấn chứ không sao cả.
Thấy cơ hội đã đến, tôi bèn đề nghị mọi người uống một ly.
Vũ Dương muốn che giấu sự xấu hổ của bản thân nên uống một hơi hết nửa ly.
Đông Phi chưa uống cũng đã say rồi, hai mắt cậu ấy hồng hồng nói với tôi, "Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người chúc mừng sinh nhật cùng tớ, lúc trước vì nhà nghèo, sinh nhật mỗi năm, được mẹ luộc cho một quả trứng gà chúc mừng đã là tốt lắm rồi."
Cậu ấy uống một ngụm bia rồi nói tiếp, "Lúc đó còn nhỏ, cũng không có khái niệm về sinh nhật, được ăn trứng gà là đã vui lắm rồi. Nhưng lớn dần, thấy bạn bè năm nào cũng mở tiệc sinh nhật, được bao người chúc mừng, rồi nhận được quà này quà nọ, tớ thèm được như vậy lắm, giờ tớ cũng có một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như họ rồi."
"Hôm nay, nguyện vọng của tớ đã thành hiện thực rồi." Cậu ấy vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Vũ Dương vội rút khăn giấy đưa cho Đông Phi rồi an ủi, "Em yên tâm, chỉ cần em muốn thì năm nào anh cũng bên em ngày sinh nhật."
Đông Phi kích động lắm, cậu ấy nhào qua ôm tôi và Vũ Dương, "Anh, và Viện Viện nữa, cảm ơn hai người!"
Tôi châm nến lên bánh kem rồi cùng Vũ Dương hát chúc mừng sinh nhật, Đông Phi vừa vỗ tay vừa khóc.
"Cô ngốc này, khóc lóc gì nữa, mau thổi nến đi."
Ngọn nến vừa tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh, không khí càng trở nên ám muội, chúng tôi ăn vài miếng bánh, tôi bèn trét kem lên người Đông Phi và Vũ Dương. Vừa trét vừa nghĩ, người dính đầy kem thế này, tôi không tin hai người không cởi quần áo.
Đông Phi nhập cuộc rất tự nhiên.
Chúng tôi đùa nhau rồi kéo luôn đến chỗ Vũ Dương, tôi và cậu ấy liếc nhau rồi nhất trí tấn công Vũ Dương.
Vũ Dương bị chúng tôi rượt khắp phòng, nhưng căn phòng này cũng chỉ đến thế, cậu ta cũng không trốn đi đâu dược.
Một lát sau, cả người cậu ta dính bết kem bánh, lúc sau cậu ta còn phản kích lại chúng tôi nữa.
Tôi ước lượng thời gian, chắc sắp đến lúc thuốc phát tác, tôi giả vờ ngã, tiện ôm theo Đông Phi. Vũ Dương đang đuổi theo đằng sau cũng không kịp phanh lại nên ngã đè lên ngực chúng tôi.
Mặt Vũ Dương đập lên ngực tôi, còn tay thì đặt lên ngực Đông Phi.
Không khí trong phòng im lặng kỳ dị.
Nhưng đó mới là điều mà tôi cần, Vũ Dương đang định đứng dậy, tôi bèn kéo mạnh cậu ta xuống, khiến cậu ta đè lên người tôi.
Lồng ngực rắn chắc của cậu ta đè lên bộ ngực mềm mại của tôi, bộ ngực trắng như tuyết, lại rất có tình đàn hồi ấy cho cậu ta kích thích không gì sánh bằng, mà thuốc cũng bắt đầu có phát tác, khiến cậu ta có phản ứng.
Tôi ghé vào tai cậu ta thổi nhẹ ,"Đêm nay đừng đi."
Từng câu chữ tràn ngập sức quyến rũ, càng kích động cậu ta hơn, tôi cảm giác được thứ nóng bỏng ép lên bụng dưới của tôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng, Đông Phi nằm cạnh đã rên rỉ.
Tôi nhìn cậu ấy, bàn tay của Vũ Dương đang bóp chặt ngực cậu ấy. Ngực Đông Phi bị bóp hơi biến dạng, nhưng cậu ấy có vẻ không thấy đau, mà còn thấy sướng nữa.
Vũ Dương nghe thấy tiếng rên của Đông Phi, dường như cũng tỉnh tỉnh một chút, cậu ta nghĩ nếu cứ tiếp tục thì nhất định sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng đứng dậy, "Thôi, tôi có chút việc nên về trước đây."
Đã đến nước này rồi, sao tôi có thể dễ dàng thả cậu ta đi được chứ.