Về đến sân bay thành phố T, tôi và Hứa Phi đều không biết nói gì, trước khi xuất phát tôi chỉ là thứ đồ chơi trong tay anh, khi trở về tôi chính thức trở thành ân nhân cứu mạng của anh, anh rất rối loạn, thực ra tôi cũng rất ngại ngùng.
“Sau khi trở về, đừng làm việc nữa, anh nuôi em!" Anh trông đễnh đãng, nhưng thật ra nói rất nghiêm túc.
Tôi cười khổ: "Đừng nghĩ nhiều, Tổng giám đốc Hứa Phi, chúng tôi chỉ là nhân viên đi làm kiếm cơm bình thường, anh trả lương, tôi làm việc, chỉ có vậy thôi, không có gì khác!"
“Viện Viện, lẽ nào từ trước đến giờ em chưa từng thích anh sao!" Anh ngoan cố hỏi.
Tim tôi đập mạnh một cái, vẫn cứng miệng nói với anh ta: "Không hề!"
Anh nhăn nhó, giận dữ nói với tôi: "Anh không tin, anh không tin là em chưa từng rung động trước anh!"
Tôi không muốn lại để thứ tình cảm phức tạp cắt mãi không đứt làm tôi bối rối thêm nữa, nhẫn tâm nói: "Không hề, trước giờ không hề có!"
“Nhưng lúc em ở nhà Trần Thiên, tại sao lại ra cứu anh, còn vì anh mà..."
Chuyện cũ không nói đến, tim tôi đập mạnh, tôi trầm mặc coi như đó là đáp án cho câu hỏi của anh.
Đến thành phố T, chúng tôi không đến câu lạc bộ, nhưng lại đến quán rượu thuê một phòng, anh thâm tình nói với tôi: "Cùng ở với anh đêm nay đi!"
Tôi nói được.
Đêm đó anh rất điên cuồng, rất mạnh mẽ, và cũng rất lâu, những tiếng rên nhẹ trong phòng không ngừng vang ra.
Tôi cũng bị nhiễm sự mạnh mẽ của anh, tận lực phối hợp với anh, tôi được anh không ngừng đưa lên đỉnh cao trào.
Đến lúc sau, tôi không thỏa mãn, sự kích thích bình thường này là không đủ, tôi bắt lấy tay của anh ấy, để anh nhẹ nhàng véo vào cổ của tôi, có chút nghẹt thở, khiến tôi đặc biệt hưng phấn, cao trào đến mãnh liệt hơn.
Đợi đến khi tất cả kết thúc, tôi gần như nằm mềm oặt trên giường.
Anh không nói gì, ngồi trên đầu giường hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu, không biết là qua bao lâu, anh để lại một cái thẻ, trước khi đi anh nói với tôi, trong thẻ có hơn 3 tỷ, để tôi không phải vất vả làm việc nữa, tôi không nói gì, lúc anh rời đi thì nghe thấy tiếng khóc!
Tôi không biết rốt cuộc mình đã làm đúng hay sai, để anh lưu lại trong người tôi một lần, tôi không muốn sai tiếp lần hai.
Hứa Phi đã có gia đình của mình còn có thêm một tình yêu đích thực, nhưng những điều này tôi không hề để ý đến, tôi chỉ cảm thấy chỉ cần anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ nguyện ý cùng sánh bước với anh.
Nhưng từ sau trải qua việc Trần Thiên, tôi đối với bọn họ nảy sinh một chút sợ hãi, bọn họ không thể bảo về được tôi, tôi còn có thể dựa vào gì đây, tôi chỉ còn cách rời khỏi đó, rời khỏi những con người thượng lưu đó dù là không thể tách rời cuộc sống của họ.
Bởi vậy, dù cho là rất đau lòng, rất nuối tiếc, nhưng tôi vẫn phải từ chối anh, tôi cầm chặt chiếc thẻ anh đưa trong tay giống như đang nắm được trái tim anh trong lòng bàn tay vậy, tôi nghĩ rằng chỉ một lúc thôi là anh sẽ đẩy cửa bước vào, ôm lấy tôi và nói, anh nguyện buông bỏ tất cả để ở bên em.
Nhưng anh ấy không hề làm vậy, dù cho là anh có làm vậy thì tôi có thể gật đầu sao, không có được anh ấy, tôi vẫn bằng lòng cùng anh như bây giờ cũng được.
Nó giống như một chai vòng lặp, không có bắt đầu cũng không có kết thúc, vĩnh viễn lún sâu vào cái kết không thể nhìn thấy, hoặc là buông bỏ tất cả mới là cách giải thoát thực sự, tôi tự an ủi bản thân, rồi nhẹ nhàng cầm lấy cái thẻ!
“Tạm biệt Hứa Phi, không hẹn gặp lại!"
Trải qua nhiều việc, tôi đã không còn cách nào để tiếp tục công việc ở câu lạc bộ được nữa, lại thêm học kì cũng sắp tới rồi, tôi dự định nhân tiện thời gian này vui vẻ một chút, bỏ lại tất cả phía sau rồi đối mặt với việc học hành.
Lúc quay lại câu lạc bộ lấy một ít đồ thì tôi gặp Đông Phi, tôi đã cướp mất cơ hội cứu ông chủ của cậu ấy, tôi vốn nghĩ rằng chắc chắn là cậu ấy hận tôi lắm, nhưng không ngờ lại giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, rất hào hứng mà nói với tôi:" Viện Viện, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi!"
Nói xong còn ôm tôi một cái thật chặt.
Mặc dù tôi không biết cậu ấy vì sao bỗng nhiên như vậy thay đổi thái độ như vậy, nhưng cũng rất vui vì cậu ấy không giận tôi, tôi rất trân quý tình bạn giữa hai chúng tôi, vì vậy cũng đáp lại cái ôm nồng nhiệt của cậu ấy.
Cậu ấy biết rằng tôi muốn rời đi, liền níu kéo tôi: "Cậu đừng có đi có được không, một mình tớ ở đây, tớ sợ lắm!"
Tôi cười cậu ấy gan nhỏ như con kiến, nhưng cậu ấy vẫn lắc đầu nguầy nguậy nói: "Cậu có biết là chỗ này đã đổi chủ rồi không, cũng không biết ông chủ mới là dạng người gì, cậu ở lại thêm với tớ hai ngày thôi!"
Đổi ông chủ rồi ư! Tôi rất hiếu kì, nhưng mà ngay lập tức đã hiểu ra , Hứa Phi ở tỉnh G đã gây ra họa lớn như vậy, không thể tránh khỏi việc chạy tiền để miễn tội. Anh bán cửa hàng là rất hợp lý, nhưng anh có nhiều cửa hàng như vậy, sao lại phải bán đúng câu lạc bộ này.
Cảm thấy có chút kì lạ, nhưng mà nghe nói ông chủ ở đây không phải là Hứa Phi thì tôi yên tâm lên nhiều, nếu như Đông Phi đã năn nỉ tôi như vậy, tôi cũng không có việc gì, vậy thì ở cùng cậu ấy vậy.
Cậu ấy lắc cánh tay, bĩu môi trông rất dễ thương, tôi cười, nói: "Được rồi, được rồi, vậy thì tớ sẽ ở cùng cậu mấy ngày, nhưng mà nếu như ông chủ mới không phải là người tốt tính, vậy thì tớ né luôn đấy!"
Đông Phi nhìn tôi rồi gật đầu, vui đến mức nhảy lên, "woa, tốt quá rồi, tối nay tớ mời cậu ăn hamburger nha!"
“Nhất trí!" Tôi cũng rất cao hứng mà đồng ý.
Nếu như đã không đi, vậy thì cũng không cần thiết phải lấy đồ nữa, bởi vậy chúng tôi liền ngồi xuống nói chuyện.
Nhưng mà lúc cậu ấy hỏi tôi mấy ngày nay làm gì, thì tôi không biết phải nói gì, mấy ngày nay đối với tôi đúng là không dám nghĩ lại, liền nói dối cậu ấy là không có gì, chỉ là chạy bộ, châm trà uống nước vân vân...
Nhưng vẻ mặt cậu ấy rõ ràng là không hề tin, nói: "Cậu gạt tớ à, nói đi hai người lên giường chưa?"
Bị cậu ấy hỏi như vậy, mặt tôi lập tức đỏ lên, mặc dù tôi đã cố gắng giải thích nhưng vẫn thấy nét gượng gạo trên gương mặt, nhưng cậu ấy không hề giận mà còn hỏi câu rất xấu hổ: " Vậy thì anh ta cũng không mạnh mẽ cho lắm!"
Tôi bó tay hoàn toàn trước câu hỏi của cậu ấy, rồi gõ mạnh vào đầu cậu: "Con nhóc này không nghĩ được cái gì tốt mà, toàn nghĩ mấy cái thứ vớ vẩn thôi!"
Cậu ấy mở to đôi mắt: "Đó là Hứa Phi đấy, cho dù là làm vợ anh ấy vài ngày, kêu tớ giảm thọ vài năm cũng được!"
Nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy, thật muốn nói những con người giàu có ấy có ao nhiêu điều xấu xa, nói với cậu ấy mấy ngày nay tôi đã phải trải qua những gì.
"Cậu nha, tốt nhất là tìm một người gia cảnh tốt một chút, tớ nghĩ nó không đáng tin cho lắm, mấy người đó cũng không hẳn là người tốt đâu nên cậu phải cẩn thận đấy!" Tôi thuyết phục.
Đông Phi giống như đang mơ mộng, khuôn mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, đầu đặt nhẹ trên vai tôi, như trong mộng mà nói với tôi: "Viện Viện, cậu thật sự hạnh phúc đấy, có thể tận hưởng mấy ngày này, nếu như lần sau có cơ hội, cậu nhất định phải nhớ đến tớ nhé!"
“Được thôi!" Trong lòng tôi hỗn loạn mà tùy tiện đồng ý với cậu ấy.