Mục lục
Năm Tháng Mất Phương Hướng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 179

Sự hào phóng như thể thời cổ đại bậc đế vương chẳng tiếc dùng một tòa thành trì hay thậm chí vương triều để giành được nụ cười của mỹ nhân, mà sự hào phòng đó giờ lại đang xuất hiện trên người tôi, sao có thể khiến tôi không cảm động cho được.

Bây giờ tôi có chút hiểu tâm trạng của Bao Tự khi nhìn thấy Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu rồi.

Một người đàn ông dùng tương lai thậm chí là mạng sống của anh ta để có được một nụ cười của mình, cô còn lý do gì để không tin anh ta thật sự yêu cô đâu, tôi tin rằng nụ cười của Bao Tự khi nhìn thấy đại quân của Cần Vương lộn xộn ở dưới thành không chỉ là nụ cười vui mà còn là nụ cười cảm động.

Quả thật, Chu U Vương là một tên hôn quân, là một vị vua mất nước, nhưng ai có thể phủ nhận ông ta hoàn toàn là một kẻ si tình đây.

Ngô Tam Quế vì hồng nhan mà xung quan giận dữ, Trần Viên Viên sao lại có thể không cảm động, dù cho thân mình bị xiềng xích, bị người đời mắng chửi cả đời, nhưng đời này có thể gặp được một người đàn ông chịu hy sinh như thế vì mình, đời này còn gì là không thỏa mãn đâu.

Tuy rằng tôi không thể so với họ, mà tình cảnh cũng có sự khác nhau, nhưng sự cảm động là giống nhau, tôi không yêu Hứa Phi, đôi lúc còn căm ghét và hận hắn của trước kia, nhưng lời này của anh ấy vừa nói ra, nỗi hận của tôi với anh ấy lại chẳng thể gợn lên chút nào nữa.

Tôi dùng hai tay nâng khuôn mặt anh ấy lên, rồi nhìn chăm chú vào mắt anh mà nói: “Hứa Phi, anh làm thế này sẽ không hối hận sao, em chỉ là một vị khách qua đường bé nhỏ chẳng đáng kể trong cuộc đời anh, anh đừng vì xúc động nhất thời mà làm chuyện ngu ngốc, em chịu không nổi sự tin tưởng như thế của anh!”

Hứa Phi nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, mỉm cười nói: “Chẳng sao cả, từ lúc anh làm nghề này, luôn chỉ làm việc bằng trực giác, dù có lúc thắng lúc thua, nhưng vẫn là thắng nhiều hơn, mà vận may của anh cũng luôn rất tốt!”

Lúc nói anh ấy như thể lại biến thành một nhân vật oai phong một cõi trên thương trường, cả người đều tràn ngập ánh sáng tự tin.

Tôi không biết nên nói điều gì, tôi biết lời của tôi cũng không thể làm lung lay quyết tâm của anh ấy, mà tôi cũng không muốn làm vậy, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, tôi không có quyền cũng không có lý do can thiệp vào quyết định của anh ấy.

Thấy tôi không nói gì, anh ấy nâng nhẹ cằm tôi, tôi không hiểu sao đàn ông luôn thích dùng động tác này để gây sự chú ý, nhất là mấy người luôn cảm thấy bản thân tốt đẹp ấy, khuôn mặt tôi bị anh ấy nhấc lên liền không tự chủ mà nhìn về anh ấy.

Anh ấy cười hỏi tôi: “Anh còn chưa hỏi lí do em gọi cho anh đâu, em không phải cố ý đến nói với anh chuyện này chứ!”

Tôi khẽ lắc đầu, “Dù em cũng từng nghĩ thế, nhưng em biết với năng lực của anh, không biết tin tức này mới là lạ!”

“Vậy lí do của em là?” Hứa Phi dường như đoán ra được gì đó, nhưng lại không nói rõ, cứ quyết phải nghe tôi tự nói mới thôi.

Anh ấy nhìn khiến tôi chẳng biết làm sao, khuôn mặt đỏ lên vội quay sang chỗ khác, dùng giọng nói bé đến không thể bé hơn nói: “Em chỉ muốn biết anh có sao không, chỉ thế thôi!”

Anh ấy như thể cũng đã nghe được lời nói khiến mình vui vẻ, anh ấy chẳng tức giận gì, giọng nói cũng như nâng cao mấy quãng, lại nâng mặt tôi lên nói một cách hạnh phúc: “Anh bảo mà, Viện Viện, rồi sẽ có ngày em động lòng với anh, cuối cùng anh cũng đợi được ngày này rồi, anh thật sự rất vui!”

Tôi cực kì khó chịu với cái hành vi đắc ý của anh ấy, liền cố ý đanh mặt nói: “Đừng mơ tưởng, em chỉ muốn xem anh chết chưa hay thôi, lỡ anh chết chẳng phải tốt sẽ mất một vị khách chất lượng cao hay sao!”

Mặc dù lời tôi nói đầy châm chọc, nhưng Hứa Phi lại chẳng thèm để ý, anh ấy vui vẻ ôm tôi mà hôn thật sâu, anh ấy thể hiện tình cảm mãnh liệt như thế, nhiệt tình như vậy, sức lực lớn đến mức như rút cạn toàn bộ sức mạnh của tôi.

Trước sự thế công mãnh liệt của anh ấy, tôi xấu hổ vô cùng, chỉ cố hết sức chống tay, nhưng chỉ một lát, tôi liền hoàn toàn buông thả, tháo bỏ phòng tuyến, ngọn lửa trong lòng khiến tôi không tự chủ được mà ôm chặt lấy cổ anh ấy, hưởng thụ hết mình.

Anh ấy say mê nhấm nháp vị ngọt trong miệng tôi, như thể chẳng nguyện bỏ qua dù chỉ là một chút, cho đến khi tôi cảm thấy choáng váng đầu óc, thiếu không khí vô cùng thì anh ấy mới rời khỏi môi tôi, kéo theo một sợi tơ dài giữa chúng tôi, chúng tôi đều không kìm được mà cảm thấy ngại ngùng, rồi lại hiểu ý mà nở nụ cười.

Tiếp đó anh ấy đè mạnh tôi lên giường, bá đạo nói: “Đêm nay em sẽ hoàn toàn thuộc về anh, sau này em cũng sẽ là của anh, Viện Viện, em mãi mãi không được thoát khỏi anh!”

Tôi vội cúi đầu, không dám nhìn anh ấy, ngọn lửa tình thiêu đốt khiến tôi chẳng còn chút sức lực nào nhưng lại không can để anh ấy bắt nạt liền thở hổn hển nói: “Hứa Phi anh quá tự đại rồi, anh vĩnh viễn đừng hòng có được trái tim em, mãi mãi cũng không thể…a…”

Còn chưa nói xong, đôi môi anh ấy liền ịn lên, sự kiêu ngạo của anh ấy không cho phép tôi nói thêm lời nào nữa, tôi bị anh ấy hôn đến đầu óc quay mòng mòng, chẳng biết thời gian, chẳng biết phương hướng.

Tôi chỉ biết dường như hôm nay tôi đang ở thế yếu, như thể lúc trước anh ấy từng xâm phạm tôi vậy, tôi không thích loại cảm giác ép bức này, liền giãy dụa muốn né tránh, nhưng sức lực và sự bá đạo của anh ấy khiến tôi rất khó để thoát khỏi sự khống chế của anh ấy, hết cách rồi, tôi chỉ đành tự mình lừa mình mà che dấu sự yếu ớt trong lòng ấy đi.

“Đêm nay tắt đèn có được không!”

Hứa Phi cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn là đồng ý yêu cầu của tôi.

Sau khi đèn tắt, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối, tôi như thể nhớ lại niềm vui thích trong phòng tối ngày hôm qua, tôi đột nhiên to gan hơn hẳn, sự tự tin cũng cao hơn bao giờ hết.

Tôi thô bạo quay người đè lên Hứa Phi, cưỡi trên eo của anh, chuyển bị động thành chủ động, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của anh ấy, một tay lại tìm đến thứ nóng bỏng bên dưới kia.

Hứa Phi thoải mái đến rên rỉ: “Ha, thật không ngờ em lại có một mặt nóng bỏng thế này, thật khiến anh ngạc nhiên!”

Tôi vỗ lên bụng anh ấy, tiếng vang trong bóng tối lại có vẻ rất chói tai, tôi lạnh giọng nói: “Nam nhân, im đi!”

Hứa Phi dường như đã nhận ra sự biến hóa của tôi, cười đùa nói: “Tuân lệnh, nữ vương của tôi, đêm nay tôi là của em!”

Thấy anh ấy quả là không ồn ào nữa, tôi hài lòng mà hôn lên ngực anh, xem như là thưởng cho anh ấy.

Sau đó, tôi nhè nhẹ cởi quần áo của anh ấy, sau đó đứng dậy rồi dùng bàn chân linh hoạt của mình mà đùa nghịch thứ nóng bỏng của anh ấy.

Anh ấy giống như lần đầu tiên cảm thụ sự kích thích độc đáo này, thế nên lại tùy ý cho tôi đùa nghịch, cố nén sự sảng khoái trong lòng mà không nói lời nào.

Nghịch một lúc sau đó tôi bắt đầu dùng ngực và miệng của mình thay phiên giúp anh ấy làm, khiến anh ấy sướng đến độ run rẩy không thôi.

Rất nhiều lần anh ấy như thể không nhịn được nữa, đều bị tôi dùng sức ấn lại, đùa à, bà đây còn chưa sướng anh dám bãi công sao, làm gì có chuyện tốt như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK